Chương 142: Thế giới 5- Thế giới săn gϊếŧ (23)
Editor: Tiêu
Beta: Min
Hòn đảo đang rơi, không biết là do Ninh Lãng chết hay là thu hồi lực hút khống chế hòn đảo, tập trung đối phó Nhiếp Gia và Thẩm Tô.
Lưỡi đao phải chịu trọng lượng của ba người trưởng thành, phát ra tiếng 'ken két', không lâu sau, ba người đã quen cảm giác lơ lửng thì đột nhiên đập người vào đáy thang máy, Thời Kham vẫn luôn giữ chặt đao, không khiến hai người kia bị thương, nhưng toàn bộ hòn đảo chìm xuống biển, sau đó dây thép treo thang máy bị đứt, thang máy nhanh chóng rơi xuống.
Thời Kham đạp Tống Noãn Dương một cái để cậu đứng vững, khoang thang máy không sâu, cả quá trình rơi chỉ có mười mấy giây, cuối cùng đập xuống nước, Thời Kham cắn răng, miệng tràn ra mùi tanh ngọt.
Nước bắt đầu tràn vào khoang thang máy từ phần đỉnh, rất nhanh liền ngập đến cẳng chân, Thời Kham căn bản không có thời gian để Mạnh Giai trị liệu cho mình, lập tức rút đao cạy cửa, nếu không ba người rất nhanh sẽ phải chết chìm trong thang máy.
Cửa thang máy bị hắn cạy ra một cái khe, sau đó đẩy ra, nước biển liền tràn ra.
"Thời Thống lĩnh..." Mạnh Giai vắt nước trên tóc, căng thẳng nhìn một đầu hành lang khác, nhỏ giọng nói: "Là An Nguyên."
Thời Kham xoay người, thấy thiếu niên đứng phía đối diện đang cong môi cười lạnh.
"Người đâu?" Thời Kham thấp giọng hỏi Tống Noãn Dương.
Tống Noãn Dương biết An Nguyên, đây là một dị năng hệ lửa cấp năm, khó đối phó, huống chi đối phương còn có thù hận rất sâu với Nhiếp Gia và Thời Kham. Cậu nhắm mắt lại để tìm kiếm, cau mày nói: "Còn ở dưới tầng."
Lúc này, nước biển trong hành lang đã dâng đến ngang cẳng chân, xuống đến tầng trệt thì chắc chắn phải bị ngập hết rồi mới đúng.
"Tính ra thì tao còn chẳng nghĩ tới việc mày có gan tới đây, vừa lúc hợp ý tao." An Nguyên tiến tới một bước, lòng bàn tay xuất hiện một cụm lửa.
Đèn trên hành lang chập chờn, lúc sáng lúc không, nước tràn ra không ngừng từ khoang thang máy, nước dâng càng ngày càng cao.
Thời Kham vô cảm nhìn An Nguyên, đao săn trong tay vỗ vỗ lên bắp chân, không nhịn được mà nói: "Mày không tránh ra được à?"
Mạnh Giai: "..."
Tống Noãn Dương khẽ meo meo nói: "Thời Thống lĩnh, anh có biết đó là ai không?"
"Là cái đuôi nhỏ trước đây của Gia Gia." Giọng của Thời Kham có chút chua, từ khi Nhiếp Gia rời khỏi tổ chức, tính tình An Nguyên hoàn toàn thay đổi, thậm chí tới ốc đảo để đối đầu với chính phủ, ai biết thằng nhóc con này đang nghĩ cái gì chứ.
"Tao muốn mày phải chết ở đây, mày nói thử xem tao có tránh ra hay không?" An Nguyên điều động dị năng, quả cầu lửa trên tay lúc to lúc nhỏ, đột nhiên cậu ta tiến tới một bước, ném quả cầu lửa về phía Thời Kham, thế lửa càng lúc càng lớn, dường như muốn đốt trụi Thời Kham mới hả giận.
Thời Kham rút đao ra chặn, hắn không hề e sợ dị năng của An Nguyên, xoay tay một cái, đao săn vẽ một đường cong trên không trung, mắt thấy sắp cắt đứt tay của An Nguyên.
Ngọn lửa lướt qua vạt áo của Thời Kham, An Nguyên chiếm toàn bộ ưu thế nhưng lại thu tay trong thời khắc mấu chốt, sắc mặt căng thẳng mà lùi về sau.
Hai người chỉ đối mặt trong chớp mắt liền tách ra.
Thời Kham đứng tại chỗ cũ, không nhịn được dùng đao săn vỗ vỗ cẳng chân mình. An Nguyên đứng trong nước, có chút khó chịu mà cau mày, cậu ta đưa tay lên, trên tay bỗng xuất hiện một đường máu, lộ ra vết thương sâu tận xương, nếu vừa nãy không phải lùi về sau theo bản năng thì chỉ sợ đã chẳng còn cái tay này.
"Trẻ con không hiểu chuyện, nhóc khống chế Ninh Lãng lật đổ ốc đảo, là muốn làm gì? Khơi mào chiến tranh, nhóc biết sẽ chết bao nhiêu người không?" Thời Kham nói.
"Cho dù chết bao nhiêu người đi chăng nữa thì có liên quan gì đến tao?" An Nguyên xé áo, quấn lấy vết thương trên tay để cầm máu, cậu ta lui về sau từng bước một, cười lạnh nói: "Không hổ là tướng quân của bộ đội đặc chủng, tao không gϊếŧ được mày khi cận chiến, nhưng đao của mày có thể dài bao nhiêu chứ? Sau khi mày chết, tao sẽ đưa Nhiếp Gia xuống dưới đó gặp mày luôn!"
"Hai người trốn đi." Sắc mặt Thời Kham lạnh lùng, nghiêng đầu nói với Tống Noãn Dương và Mạnh Giai, sau đó rút ra một cái dây thừng, sau đó buộc chặt tay mình với chuôi đao.
Tình cảnh hiện giờ giữa Thời Kham và An Nguyên tựa như bom mất chốt, chỉ cần chạm vào là nổ.
Mạnh Giai cuống lên không biết phải làm gì, tim Tống Noãn Dương cũng đập thình thịch, hai người này không thể đánh nhau!
"Giờ toàn bộ hòn đảo đều đang chìm xuống, dựa theo tốc độ hiện tại, không tới 10 phút nữa cả tầng này đều sẽ bị nhấn chìm, ở đây phóng dị năng lửa của cậu sẽ khiến không khí ở tầng này bị đốt hết!" Tống Noãn Dương vội vàng nói.
"Vậy thì cùng chết cũng tốt!" An Nguyên cười gằn.
"Trước kia cậu ta không phải vậy..." Mạnh Giai khổ sở lầm bầm một câu.
Tống Noãn Dương dường như nghĩ tới điều gì, con ngươi mở rộng.
Lửa đốt trên mặt nước, Thời Kham đã tấn công qua, hắn tựa như một con hùng ưng sải cánh xông tới, đây là muốn gϊếŧ An Nguyên chỉ với một đao, lưỡi đao sắc bén chắt qua ngọn lửa, chính xác hướng về phía thiếu niên đang đứng giữa ngọn lửa mà chém tới. Người lãnh đạo của cậu ta vì Thời Kham mà vứt bỏ cậu, nỗi hận của An Nguyên đối với Thời Kham nhiều tới mức như muốn nhấn chìm tất cả.
"Nhiếp Gia mà cậu vẫn luôn hâm mộ, vẫn luôn theo đuổi không hề vứt bỏ cậu, mà là từ đầu tới cuối chưa từng tồn tại!" Giọng nói của Tống Noãn Dương xuyên thấu ngọn lửa đang cháy hừng hực truyền vào tai An Nguyên, cậu đặt tay lên thái dương, truyền toàn bộ sự thật vào đầu An Nguyên.
An Nguyên cũng không vì vậy mà dừng tay, Thời Kham tựa như đạn pháo, tạo nên từng đợt sóng trùng kích, không khí nhanh chóng bị đốt cháy nên thế lửa cũng giảm dần, An Nguyên lảo đảo lui về sau, sắc mặt tái nhợt, che lấy gáy đang chảy máu của mình. Rõ ràng đã nung chảy đao của hắn rồi... An Nguyên chảy mồ hôi lạnh ngẩng đầu lên, phát hiện trên cổ tay trái của Thời Kham không biết có một con dao con từ lúc nào.
Lúc này, mực nước đã quá đầu gối, Thời Kham chống một tay đứng lên, Mạnh Giai trị vết thương cho hắn, thấp giọng nói: "Tống Thượng úy đang giao lưu cùng An Nguyên."
Thời Kham híp mắt, hắn cắt một vết trên gáy An Nguyên sâu khoảng 5cm, lúc này máu đang chảy như suối. Chỉ là An Nguyên không bận tâm vết thương của mình, trái lại tức giận nhìn Tống Noãn Dương, "Mày nói