Chương 17: Thế giới 1- Con riêng của hào môn, mắt kính - play (17)Editor: XoàiBeta: Nờ"Đúng là đồ lòng lang dạ sói, qua cầu rút ván, giống hệt cái bộ dạng đạo đức giả của ba nó." An Na thu tờ chi phiếu, phân phó nữ đầu bếp cắt các nguyên liệu nấu ăn. Rồi cùng Nhiếp Gia trở về phòng khách, lúc đi liếc mắt lên lầu một cái, bà thấp giọng hỏi: "Con tính toán cái gì vậy? Không thì mẹ tìm nó tranh luận rõ ràng cho."
"Không cần mẹ đi đâu, Giang Dương tình nguyện giữ lại thứ không có giá trị như thế, cứ để cho hắn giữ." Nhiếp Gia xem thường.
"Mẹ, con trở về phòng trước, đợi một hồi nữa cơm chín rồi kêu con nha."
An Na đáp một tiếng, ánh mắt hiền từ xen lẫn yêu thương nhìn y trở về phòng mình.
Sau khi Nhiếp Gia trở về phòng thì nói chuyện điện thoại với Hoắc Thanh, cho biết hắn buổi tối ở lại nhà ăn cơm nên về trễ một chút.
"Được rồi, buổi tối anh sẽ đến đón em. " Bên kia thanh âm trầm thấp của Hoắc Thanh chứa đựng tiếng cười dịu dàng, ngừng một chút nói: "Giang Dương không đưa cổ phần cho em đúng không?"
"Sao anh đoán được?" Lười biếng mà nằm ở trên giường đem máy vi tính mở ra, đầu ngón tay Nhiếp Gia khẽ gõ hai cái màn hình lập tức kéo ra bản đồ phân bố thành phố. Y vừa cười cùng Hoắc Thanh nói chuyện điện thoại vừa gửi một cột mốc vị trí cùng nặc danh âm thanh gửi tới đội hình cảnh.
"Với tình huống bây giờ, hắn không dám đem cổ phần cho em. Thêm cả hai người tụi em lại không ký hợp đồng, hắn có trở mặt không nhận thì em cũng không thể tố cáo hắn." Hoắc Thanh nói.
"Giang Dương cũng nói với em như vậy, thương nhân các anh đều như thế phải không?" Nhiếp Gia thấp giọng cười yếu ớt.
Gửi xong văn kiện, y xóa bỏ dấu vết của chính mình rồi tắt máy vi tính, ném nó qua một bên. Nhiếp Gia nằm sấp ở trên giường quấn quýt qua điện thoại cùng Hoắc Thanh.
Đã mấy lần rồi Nhiếp Gia không để Hoắc Thanh nhúng tay vào chuyện của mình nên lần này Giang Dương nuốt lời, Hoắc Thanh cũng không có chủ động hỏi tới. Có một người yêu vô cùng thông minh, huống hồi với người ngoài còn rất bá đạo. Đúng thật là khiến hắn không chen tay vào gì được, cũng chỉ đành thuận theo y đi.
Lúc ăn cơm, Giang Dương không xuống. Nhiếp Gia và An Na ở phòng ăn cùng nhau dùng bữa tối, tán gẫu chuyện ban ngày Tần Diệc Nhiên và bà đi dạo phố. An Na và Tần Diệc Nhiên gặp được bồ nhí của Giang Triệu Lâm ở trung tâm mua sắm, chính là chủ một cửa hàng trong đó.
"Người đàn bà đó biết mẹ." An Na múc một chén canh để vào trong tay Nhiếp Gia. Bây giờ nhắc lại chuyện bị chồng phản bội, bà sớm đã không còn tức giận cùng đau lòng như ban đầu. Mà ngược lại mặt mũi còn ung dung, không hề gợn sóng hay sợ hãi.
"Tên là Tạ Á, cũng đẹp đấy. Hôm nay thấy mẹ song chả sợ đắc tội khách hàng lớn như mẹ. Cứ đứng ở bên cạnh mẹ chửi chó mắng mèo hơn nửa giờ, kiêu căng ngạo mạn. Bộ dạng như là chính thất không bằng."
Vẻ mặt Nhiếp Gia lập tức lạnh lẽo: "Mẹ để cho bồ nhí ăn hiếp à?"
"Không có, mẹ lười phản ứng với bà ta, giả bộ không quen biết luôn. Sau đó cũng đoán được là bà ta đã mắng đến mức phát khóc rồi." An Na khinh thường cười một tiếng.
"Hồi đầu mẹ còn nghĩ, bà ta chắc là bị Giang Triệu Lân lừa. Dẫu nếu là vì tiền chắc cũng không đến nỗi phải sinh một đứa nhỏ. Nói chung thì đâu có người đàn bà nào chịu để con mình bị người ta chọt cột xương sống, nói là do bồ nhí sinh ra. Hôm nay gặp rồi mới hiểu được. Người khác vì tiền, còn người này là vì muốn đuổi mẹ đi để được lên làm chính thất đây mà."
"Mẹ nghĩ tốt cho người ta quá rồi." Sắc mặt Nhiếp Gia uể oải, trong mắt chứa sự giận dữ vô cùng. Tạ Á à, vốn dĩ y cũng chẳng coi hai mẹ con này là cái thá gì. Thật không nghĩ tới gan người đàn bà này lớn ghê, dám giẫm lên mặt mẹ y.
An Na xua tay cười nói: "Bà ta muốn được gọi là bà Giang ấy mà. Để cho bà ta toại nguyện đi."
"Bà ta sẽ được như ý." Sắc mặt Nhiếp Gia không thay đổi, hờ hững nói.
Vừa dứt lời, bên ngoài "rầm" một tiếng, làm An Na sợ hết hồn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" An Na cất giọng hỏi.
Bà vú từ bên ngoài đi vào nói: "Tiên sinh đi ra ngoài rồi."
"Trời tối rồi mà Giang Dương còn đi đâu thế?" An Na theo bản năng nghi ngờ hỏi một câu.
Bà vú lắc đầu nói: "Tiên sinh nhận một cuộc điện thoại xong liền
ra ngoài. Không có nói là chuyện gì cả. Đi rất vội vàng, ngay cả áo khoác cũng không mang theo."
"Không cần phải để ý đến hắn đâu mẹ." Nhiếp Gia nói.
An Na cho bà vú đi ra ngoài, nhỏ giọng hỏi y: "Con biết lý do Giang Dương đi ra ngoài đúng không?"
"Có người bị bắt, hắn phải lo lắng thôi. Mẹ không cần khẩn trương, trong đó không có chuyện của con." Nhiếp Gia lập tức phủi sạch hiềm nghi cho chính mình, tránh để An Na lo lắng.
Vào lúc Yến Du chết, An Na biết được đội hình cảnh đi tìm y thì thấp thỏm mất ngủ cả đêm. Bà sợ cảnh sát điều tra oan, tạo nên bản án sai mà đẩy con trai mình vào tù.
Buổi tối Hoắc Thanh tới đón người, vào chào An Na một tiếng rồi mới đưa Nhiếp Gia đi.
Kết quả trong nửa tiếng ngắn ngủi, trên đường bọn họ về nhà, internet cùng các trang báo đã nhanh chóng tuôn ra một tin tức làm kinh động cả Nguyệt thành.
Phương Nghiễn bị bắt.
Phương Nghiễn là đầu rồng của các bang phái ngầm ở Nguyệt thành. Đơn giản mà nói chính là một ông trùm hắc đạo. Phạm vi cùng thế lực cực kỳ rộng lớn, có thể nói toàn bộ Nguyệt thành đều là địa bàn của hắn, đồng thời cũng là đối tượng theo dõi trọng điểm của cảnh sát. Chân trước xảy ra án mạng, cảnh sát mới vừa hoài nghi Phương Nghiễm, chân sau đã có người tới nhận tội. Khổ nỗi không có chứng cứ, còn người thế tội cứ như tre già măng mọc. Phương Nghiễn đã nhiều lần thoát khỏi chế tài pháp luật, thậm chí còn chưa từng vào trại giam.
Dù rằng mọi người đều biết Phương Nghiễn không sạch sẽ, nhưng tình nguyện bán mạng cho hắn thì đầy người. Hắn thong thả sống ngoài vòng pháp luật đã làm cho người dân địa phương oán giận từ lâu. Hôm nay, Phương Nghiễn ở trong câu lạc bộ bị cảnh sát còng tay, đưa vào xe cảnh sát trước mặt mọi người. Ngay lập tức liền khiến cho cả thành nghị luận sôi nổi!
Quần chúng rối rít suy đoán xem có phải trong tay cảnh sát đã có đầy đủ chứng cứ mới có thể công khai bắt giữ Phương Nghiễn hay không? Khối u ác tính như Phương Nghiễn lần này có thể hoàn toàn loại bỏ đi không?
Mà trong phòng thẩm vấn, một người đàn ông mặc áo khoác đen, rất bình tĩnh dù bị còng tay lên bàn. Hắn nghiêng đầu nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh mình một vòng. Không có chút nào khẩn trương, chỉ lộ một nụ cười khiêu khích trước gương.
"Đồng chí cảnh sát à, các anh muốn tố cáo tôi giết người thì cũng phải cho tôi biết người tôi giết là ai chứ? " Phương Nghiên vô tội mà buông tay sau khi đội trưởng đội hình cảnh đi vào.
"Chúng tôi cũng không biết anh giết ai. " Một viên cảnh sát đi theo phía sau nói.
Phương Nghiễn cười nhạo một tiếng, sau đó dựa vào ghế ngồi, ánh mắt không có ý tốt gì nhìn cảnh sát: "Cậu là người mới à? Mẹ cậu có khỏe không?"
"Nhưng rất nhanh thì chúng ta sẽ biết thôi."
Viên cảnh sát ngồi xuống trước bàn, cười một cái nói: "Dẫu sao thì nạn nhân cũng bị để vào thùng xi măng. Các bác sĩ pháp y của chúng tôi phải mất rất nhiều thời gian mới có thể dỡ bỏ lớp xi măng, xác định danh tính của người bị hại."
Từ "xi măng" vừa được nói ra, thần thái thành thạo của Phương Nghiễn lập tức tan biến. Vẻ mặt hắn bắt đầu nghiêm túc, trong mắt thoáng qua một sự kinh hoảng. Nhưng sau đó lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Tôi muốn gặp luật sư."
"Hiển nhiên, đây là quyền lợi của anh." Ánh mắt cảnh sát sắc bén như dao, mỉm cười nói.
Buổi tối, Phương Nghiễn bị cảnh sát bắt đi, quần chúng đang nghi ngờ không biết lần này Phương Nghiễn phạm vào tội gì. Nhân viên đài truyền hình liền đưa tin rằng có một thi thể trong vách ngăn ở một công trường xây dựng. Người chết có lai lịch lớn, chính là anh họ của chủ tịch Giang thị Giang Dương, Giang Hách.
Hết chương 17.