Chương 70: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (15)
Editor: Kem
Beta: Min
Cho dù Tư Không Hàn có suy nghĩ sâu xa đến đâu thì vừa đến trưa, quốc quân thật sự đã nhổ trại xuất cung với quân Tây Bắc.
Cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt, Tư Không Hàn căn bản không định suy nghĩ nhiều, nghĩ thêm một giây thôi cũng là lãng phí!
Thời điểm xuất chinh, bách tính khắp ngõ hẻm thành Trác Lộc đưa tiễn, nhìn thiếu niên mặc trang phục đen tuyền đi đầu đội ngũ, toàn thành quỳ xuống lạy, hô to bệ hạ chắc chắn chiến thắng, nhưng những kẻ đang cúi đầu xuống kia đều kϊƈɦ động mừng thầm.
Trêи đời này, không người ngoài nào có thể hiểu được cảm giác vui sướиɠ như trở về từ cõi chết của dân chúng thành Trác Lộc khi tận mắt nhìn thấy bạo quân rời đi.
Nhϊế͙p͙ Gia cưỡi ngựa đi phía trước, hai mươi mốt Huyền Giáp vây quanh người, ngay cả một con ruồi cũng khó có thể tiếp cận y, chứ đừng nói là thích khách.
Sau đó là các tướng lĩnh Tây Bắc và kỵ binh Nam Di tiến lên dưới ánh mặt trời chói chang.
Nhϊế͙p͙ Gia cưỡi trêи lưng ngựa, hơi nheo mắt nhìn ánh mặt trời rực lửa. Khí trời oi bức thế này rất thích hợp cho ôn dịch lan tràn.
“Có muốn vào xe ngựa nghỉ ngơi không?” Thời Kham ném dây cương ngựa chiến của mình cho Huyền Giáp bên cạnh, tiếp đó lật người sang lưng ngựa của Nhϊế͙p͙ Gia, che nắng cho y.
Nhϊế͙p͙ Gia cũng không ngại nóng, lùi vào lồng ngực hắn, nhắm mắt lại, hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhẹ giọng nói: “Quận Đan Dương bây giờ đang có ôn dịch, dù chưa lan tràn, nhưng đợi lúc chúng ta tới thì cũng đã bắt đầu kha khá rồi.”
Quận Đan Dương chính là trận thắng lớn của Tư Không Hàn và Vân Huy tướng quân, bọn họ mới đánh xong một thành nhỏ ở biên quan của nước Tề, kỳ thật chỉ là một trận thắng nho nhỏ. Chẳng qua, đã mấy chục năm, Tư Không Hàn đảm nhiệm chức vụ Trấn Bắc đại tướng quân, giữ nghiêm chiến tuyến Tây Bắc, dù quân Tề dũng tướng như mây nhưng chưa từng đánh thủng được hàng phòng vệ của Tây Bắc. Tương tự như vậy, Tư Không Hàn dù bảo vệ được Tây Bắc không bị nước Tề xâm lược, nhưng cũng không đánh được sang nước Tề. Hai bên tranh cao thấp mấy năm, vì thế chỉ chiếm được một quận Đan Dương nho nhỏ của nước Tề thôi cũng trở thành một trận thắng lớn.
Mà trêи thực tế thì đây cũng chỉ là âm mưu của thái tử nước Tề thôi.
Trước khi bị Tư Không Hàn chiếm được, quận Đan Dương đã xảy ra vài lần bệnh dịch, chết rất nhiều bách tính, quân y cũng bó tay toàn tập, dự đoán rằng đợt dịch này sẽ gây ra họa lớn, bèn khuyên thái tử Tề quốc thu binh về Lộc Đài, cách ly quận Đan Dương. Ai ngờ thái tử Tề quốc trực tiếp mặc kệ bách tính quận Đan Dương, giả vờ thua, lừa binh lính Yến quốc đánh chiếm quận Đan Dương.
Trong thế giới nguyên tác, trận ôn dịch này đã khiến cho Yến quốc tổn thất nặng nề, chết vô số binh lính và dân chúng, suýt nữa bị phá thành, tại thời khắc nguy cấp nhất, Quân Trường Duyệt đứng ra nghiên cứu phương pháp trị liệu ôn dịch, nhanh chóng khống chế được bệnh tính lan tràn. Bách tính cùng binh sĩ chưa chết được Quân Trường Duyệt gấp rút trị liệu, sau khi khỏi gần như tôn sùng Quân Trường Duyệt như thần linh, cho Quân Trường Duyệt một nền tảng uy vọng cực kỳ vững chắc, hỗ trợ cho việc leo lên ngôi vua sau này.
Mà lúc này, ôn dịch đang ở thành Đan Dương lặng lẽ lan tràn, binh lính liên tiếp ngã xuống, quân y vẫn chưa cảm nhận được gì, chỉ nghĩ rằng binh lính không chịu được nóng bức, ôn dịch rất nhanh sẽ tràn lan qua các binh sĩ, tiến vào thành Tây Bắc, gần như là diệt sạch nửa tòa thành.
Tất nhiên Nhϊế͙p͙ Gia nói gì Thời Kham cũng tin, không hỏi nhiều, nghe y than thở như vậy, nhíu mày nói: “Sau khi chiếm được quận Đan Dương, quân của Tống Ngọc Uy đóng bên đó không ít.”
“Đáng giết thì phải giết sạch, nếu không sẽ chết thêm càng nhiều người.” Nhϊế͙p͙ Gia nói.
Y và Thời Kham thương lượng một đường, cùng cưỡi một con ngựa trước mắt quân đội, thậm chí buổi tối còn nghỉ ngơi trong cùng một chiếc xe ngựa, không biết là ai truyền ra rằng bệ hạ hầu hạ dưới thân thống lĩnh Huyền Giáp để bảo toàn vương vị, lời nói khó nghe cỡ này lan truyền trong quân doanh. Quân Tây Bắc vốn đã căm thù, bất mãn với quân vương đã lâu, sau khi nghe câu nói này, lại có thêm sự khinh bỉ.
Tình huống ở quận Đan Dương xa xôi Nhϊế͙p͙ Gia còn biết rõ, huống chi là ngay dưới mi mắt, nhưng y không những không giải quyết, mà còn càng quang minh chính đại quấn quýt với Thời Kham. Một đám quân Tây Bắc trong lòng không ngừng phỉ nhổ, nhưng lại không ai dám nói ra miệng.
Nhϊế͙p͙ Gia mới thật sự là người đang khinh miệt trong lòng.
Không lâu sau, buối tối hạ trại nghỉ ngơi ở gần thành Khải Hoàn không xa, quân Tây Bắc và kỵ binh Nam Di không biết sao lại xảy ra xung đột, mười mấy binh sĩ Tây Bắc bị đánh cho một trận, không cụt tay hay gãy chân, nhưng mặt mũi sưng vù, cằm bị trật khớp, không khép được miệng, chảy nước miếng đau đến gào thét. Không ai áp chế được, quân y đi theo chỉ có Quân Trường Duyệt, chỉ có thể vất vả Tĩnh Vương điện hạ dưới ánh nắng mặt trời trợ giúp từng binh lính Tây Bắc xem bệnh, sau khi hết ngày suýt nữa bệnh vì mệt mỏi.
Mà nhóm kỵ binh đánh người chỉ bị “nghiêm khắc” khiển trách một trận là xong.
Sau đó, trong mười ngàn quân Tây Bắc, những kẻ ăn nói linh tinh, ngôn ngữ tục tĩu về bệ hạ đều triệt để im lặng.
Thời Kham cầm đao trông coi bên người Nhϊế͙p͙ Gia đang ngủ say, lúc này, lệ khí trong lòng mới tiêu tan không ít.
Đến thành Khải Hoàn, Tây Bắc Vương Cơ Chính Vũ dẫn quân nghênh giá. Các tướng lĩnh quỳ gối phía sau Cơ Chính Vũ, nhìn thiếu niên giục ngựa đến từ phía xa, trong lòng không hẹn mà thấy chấn động, thiếu niên mặc y phục đen, ánh mắt sắc như đao, tóc đen tung bay trong gió, phóng khoáng như một đao khách trong giang hồ, nhưng khí thế uy nghiêm kia đúng là của bậc đế vương, không thể nghi ngờ.
Yến quốc quốc chủ Quân Trường Sinh bạo ngược vô đạo, hai chân tàn tật, thân thể gầy yếu vô lực, khí thế siêu phàm như thần gió này là ở đâu ra?
“Cơ Chính Vũ ở đâu!” Đế vương trẻ tuổi ghìm lại dây cương, chiến mã hí lên một tiếng dừng lại ngay trước mặt đám tướng lĩnh đang quỳ xuống tiếp giá.
“Thần Cơ Chính Vũ, bái kiến bệ hạ!” Tây Bắc Vương nhanh chóng đáp lời, “Thần đã chuẩn bị tốt đồ ăn và nước nóng cho bệ hạ, mời bệ hạ đến hàn xá* nghỉ ngơi để giải tỏa mệt nhọc trêи đường.”
(*) hàn xá (hay tệ xá): từ khiêm
tốn dùng để chỉ nơi ở của mình.
Móng ngựa chiến mã không dừng lại trước mặt bọn họ, thong thả bước đi, trêи mặt Nhϊế͙p͙ Gia là thần tình tức giận, tung người xuống ngựa, giận dữ hỏi: “Tình hình bệnh dịch ở Quận Đan Dương bây giờ thế nào? Đã đưa ra biện pháp gì để không chế?”
Cơ Chính Vũ nghẹn lại, không biết trả lời thế nào, thậm chí còn chẳng biết quận Đan Dương có bệnh dịch gì.
“Thưa bệ hạ, nguồn nước ở quận Đan Dương không đủ, dẫn đến dân chúng và binh lính không chịu được sự nóng bức, ngã bệnh không ít, mấy ngày nay luôn vận chuyển nước từ thành Khải Hoàn đến quận Đan Dương nhưng vẫn không thấy tình hình tốt lên.” Cơ Chính Vũ nghẹn lời không lên tiếng, trả lời là đốc quân, ngừng lại một chút lại hỏi: “Không biết Tĩnh Vương điện hạ có đến cùng với bệ hạ không?”
Nhϊế͙p͙ Gia cũng chẳng buồn để ý, trực tiếp đánh một roi lên mặt Cơ Chính Vũ, trách mắng: “Tây Bắc Vương ngươi làm ăn kiểu gì không biết, việc lớn cỡ này mà chẳng biết quái gì cả!”
Một roi này trực tiếp đánh mặt Cơ Chính Vũ nở hoa luôn rồi, cảm giác đau đớn nóng rát khiến Cơ Chính Vũ gào lên đau đớn, cũng làm cho các tướng lĩnh tiên phong của Tây Bắc tức giận. Quốc quân này chưa vào thành Khải Hoàn đã không biết tốt xấu đánh Tây Bắc Vương một roi, y đến để gây hấn hay sao!
Tây Bắc không có quốc quân, chỉ có Tư Không Hàn, những tướng lĩnh ở đây đã sớm không để quốc quân vào trong mắt, thậm chí có người âm thầm sờ bội đao bên hông.
Nhưng chưa kịp chờ người khác làm gì, hai mươi mốt Huyền Giáp đứng sát phía sau quốc quân đột nhiên rút đao, sự khát máu nhanh chóng tràn ngập toàn bộ thành Khải Hoàn, khiến cho những người đang sờ đao hãi hùng khϊế͙p͙ vía.
Còn Tư Không Hàn và Quân Trường Duyệt ở xa phía sau, căn bản không nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi, chỉ nhìn thấy quốc quân đánh Cơ Chính Vũ một roi, sau đó hai mươi mốt Huyền Giáp rút đao, bùng nổ xung đột!
Vân Huy tướng quân bị dọa hết hồn, nhanh chóng giục ngựa tiến lên.
Trong lòng Tư Không Hàn không ngừng cười lạnh, đã đến Tây Bắc còn nghĩ là đang ở vương cung? Càn quấy quá đáng như thế, sợ là y không muốn về Trác Lộc nữa rồi.
“Thành Khải Hoàn có người lên cơn sốt, bị bệnh giống thành Đan Dương không?” Nhϊế͙p͙ Gia dùng roi ngựa vỗ vỗ lên lòng bàn tay mình, ánh mắt tràn ngập sự đe dọa nhìn về phía đốc quân vừa nãy đáp lời.
“Thưa bệ hạ, có vài binh lính gần đây đưa nước cho quận Đan Dương đúng thật là đã bị bệnh.” Đốc quân nhìn chằm chằm ánh đao sắc bén của Huyền Giáp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nói.
Nhϊế͙p͙ Gia chau mày, không chút do dự hạ lệnh: “Phong tỏa quận Đan Dương, tất cả những người xuất hiện bệnh trạng đánh chết tại chỗ, không quan tâm thân phận tuổi tác trong toàn bộ thành Khải Hoàn, thi thể đem ra ngoài thành đốt cháy, lập tức chấp hành, không được sai lầm!”
Tiếng nói vừa dứt, Vân Huy tướng quân vừa chạy đến liền bối rối, các tướng lĩnh tiếp giá quỳ trêи mặt đất cũng bối rối, sau đó trong mắt bùng lên ánh lửa ngập trời!
Có lưỡi đao của Huyền Giáp áp chế, tất cả mọi người dù oán hận không ngừng, nhưng cũng không dám nói gì trước mặt quốc quân, bọn họ làm sao có thể quên, chiến thần Tư Không Hàn chính là bị một trong những người này bẻ gãy tứ chi, đưa lên đài chém đầu!
Vừa hận vừa sợ.
“Còn không mau làm việc theo lời dặn của bệ hạ!”
Lúc này, Vân Huy tướng quân tiến đến thét lệnh.
Tây Bắc Vương Cơ Chính Vũ chỉ là vật tượng trưng, chỉ có danh, quyền lực phiên vương đã sớm bị Tư Không Hàn giành mất, Tư Không Hàn cùng đại tướng tiên phong Kỳ Phong vừa chết, người có tiếng nói nhất ở Tây Bắc chính là Vân Huy tướng quân, đứng sau ông chính là tả tiên phong Đỗ Vũ Hiền.
Lúc này Vân Huy tướng quân vừa ra lệnh, các tướng sĩ dù có oán hận đi chăng nữa cũng không thể không nghe theo, dồn dập đứng dậy về thành, ra lệnh thuộc hạ kiểm kê binh lính sinh bệnh trong thành Khải Hoàn.
Hai đội quân vào thành, bệ hạ đích thân đến thành Khải Hoàn, quân Tây Bắc vui vẻ đón Tĩnh Vương điện hạ trở về thành, khắp nơi truyền ra tin tức tả tiên phong đã trở lại, cũng chẳng coi việc bệ hạ đích thân đến thành Khải Hoàn là chuyện gì đáng nói. Rất nhanh, chuyện binh lính bị bệnh trong thành bị mang đi, quận Đan Dương cũng bị phong tỏa tràn ra quân doanh Tây Bắc.
Nghe nói bệ hạ muốn giết hết binh sĩ bị bệnh trong thành?
Bệ hạ là ai? Dựa vào cái gì mà giết người Tây Bắc?
Trong tức khắc, quần chúng xúc động, quân sĩ bất mãn.
Mà lúc này, Nhϊế͙p͙ Gia đã cùng Thời Kham giục ngựa chạy tới Đan Dương, y muốn nhìn một chút xem binh lực đã tổn hại đến mức nào.
Dưới sự giám sát của Vân Huy tướng quân, tất cả binh sĩ bị bệnh trong thành Khải Hoàn rất nhanh đã được tập trung, các tướng lĩnh không nghe lệnh bệ hạ đánh chết các binh lính tại chỗ, mà mời Tĩnh Vương điện hạ tới.
Quân Trường Duyệt cau màu bắt mạch cho ba người, sắc mặt tái nhợt chạy khỏi trại tập trung, ra lệnh cho Vân Huy tướng quân: “Là ôn dịch! Không thể để những người này ở lại trong thành, không phải vương huynh đã bảo các ngươi đánh chết tại chỗ sao? Còn chờ cái gì!”
Hết chương 70.
Tiêu có lời muốn nói: Sorry các nàng qua tui quên :)))))