Thời gian thấm thoát lại trôi qua vài năm, trong thời gian này nàng đi khắp nơi dạo chơi, học hỏi, cứu người. Ví như năm mười ba tuổi, sau khi học y học ở chỗ ngoại tổ mẫu xong nàng liền ra ngoài. Lúc ấy, Dương Châu gặp phải dịch bệnh, nàng đi ngang qua lại cùng hợp tác với thái y triều đình tìm cách chữa trị, cũng vì vậy mà rất nhanh bệnh dịch đã kết thúc. Lúc ấy người dân muốn tìm đến cảm tạ nàng, các thái y cũng vậy nhưng khi đến chỗ Tôn Ngưng Tâm ở chỉ thấy một mảnh giấy với chữ viết xinh đẹp, nội dung là: "Ta phải đi rồi, mọi người không cần quan tâm đến, ta chỉ góp một phần công sức nhỏ thôi, đa số đều là do các thái y y thuật uyên thâm."
Người dân ở đó âm thầm nghĩ, ừ thì "công sức nhỏ" nhỏ lắm luôn!
Cũng kể từ đó thỉnh thoảng đi đến nơi nào có dịch bệnh, Tôn Ngưng Tâm đều dừng chân góp sức. Có lúc gặp người bị thương Tôn Ngưng Tâm cũng tiện tay cứu, hoặc cũng có giúp chuẩn bệnh.
Thật ra nàng cũng không phải người tốt gì, nhưng là, ở cổ đại quá chán không có gì làm, Tôn Ngưng Tâm cũng chỉ có thể dùng cách này để giết thời gian, đồng thời tích chút công đức thôi. Dù sao năm năm trước, nàng giết nhiều người như vậy....
Tôn Ngưng Tâm không phải là người thích chém chém giết giết, đánh nhau cũng lười. Nàng lang thang như vậy rất ít khi rút kiếm ra giết một người nào.
Đại ca nàng thì cũng bận việc của Phong Lan môn, còn phụ mẫu nàng đã sớm phiêu bạc khắp nơi. Nhị ca thì cũng vậy. Một tuần Tôn Ngưng Tâm sẽ về chơi với đại ca, đồng thời giúp Tôn Minh Kỳ giải quyết một chút.
Bước chân Tôn Ngưng Tâm chợt dừng lại, nhìn người trước mắt.
Nữ nhân có ngũ quan tinh xảo nhưng lại lạnh lùng, môi tái nhợt, vết thương ở bụng đang không ngừng chảy máu, có vẻ rất nghiêm trọng. Nữ nhân dựa vào gốc cây, dường như cảm nhận được có người tới, ngay lập tức liền cảnh giác mở mắt ra.
Tôn Ngưng Tâm cười cười, nói với người nữ nhân: "Yên tâm, ta không làm hại ngươi. Để ta giúp ngươi xử lý vết thương nhé?"
Nữ nhân kia nhíu chặt đôi lông mày nhìn nàng, tựa như đang suy nghĩ có nên tin lời nàng nói hay không. Cuối cùng, nữ nhân vẫn gật đầu đồng ý.
Được sự đồng ý, Tôn Ngưng Tâm nhẹ nhàng, cẩn thận xử lý vết thương cho nữ nhân kia, động tác trên tay nàng vô cùng thuần thục tựa như đã làm qua rất nhiều lần. Nữ nhân kia cũng buông lỏng một chút, đưa mắt quan sát nàng, đôi mắt dừng trên ngọc bội có chữ "Tôn" kia.
Khoảng nửa canh giờ sau, Tôn Ngưng Tâm thu dọn lại một chút, mỉm cười nói: "Xong rồi, cô nương sau này đừng bất cẩn như vậy. Nếu không xử lý