Nhân Vật Phản Diện Yêu Ta Rồi

Thiên Diệp


trước sau

Buổi sáng, Tôn Ngưng Tâm và Tiêu Viễn đến phòng trại chủ cáo biệt.

Trước khi đi, Tôn Ngưng Tâm nghĩ nghĩ rồi nói với trại chủ: "Lão trại chủ, sau này cướp thì nên nhìn người một chút. Quản thủ hạ cho tốt vào, đừng cướp lưng tung, nhất là quân triều đình, không thì sẽ dẫn đến hoạ sát thân. Còn nữa, đặc biệt là quân triều đình đi cứu nạn cho dân. Nếu các người dám cướp, hậu quả tự chịu."

Lão trại chủ có chút sửng sốt, sau đó nghiêm túc gật đầu.

"Còn nữa... Ta nói, ông tin hay không thì tùy, Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão, ông nên cẩn thận. Họ có ý nghĩ không an phận đấy."

Nàng nói xong thì cùng Tiêu Viễn sánh được rời đi. Lão trại chủ đứng ở trong phòng trầm ngâm một lúc lâu. Ông ta tuy không tiếp xúc nhiều với nàng nhưng cũng biết một chút về người này. Đó là con gái yêu quý của Tôn gia, nàng cũng không có lý do gì để ly gián họ. Lời nàng nói... liệu có thật hay không?

****

Đi đường được nửa ngày trời, cuối cùng thì hai người cũng đã đến được Lạc Châu.

Tôn Ngưng Tâm dừng bước trước cửa thành Lạc Châu. Một người mặc trang phục gia nô đi đến, cung kính cúi người nói: "Tôn cô nương, lâu chủ đã chờ cô nương lâu rồi. Mời cô nương đi theo lão nô."

Nàng chậm rãi gật đầu, bước theo người kia, Tiêu Viễn cũng đi theo.

Đi được một lúc, trước mặt họ chính là ba chữ "Xướng Thiên Lâu" vô cùng đẹp đẽ khoa trương.

Đột nhiên cảm nhận được gì đó, ánh mắt Tiêu Viễn trở nên sắc bén, nhanh tay rút kiếm đánh bay những cây kim đang lao về phía họ. Tiếp theo, càng nhiều kim lao đến... Sau đó, một trắng một đỏ liền lao vào đánh nhau. Kiếm khí sắc bén, chưởng phong đầy uy lực. Hai bên đánh nhau đến mức...xung quanh bàn vì áp lực mà gãy, đánh ở ngoài đường có lẽ họ cảm nhận được quấy rối người, một trắng một đỏ liền đánh vào trong Xướng Thiên Lâu.

Tôn Ngưng Tâm: "...." Nàng mở to mắt nhìn hai người đánh nhau, thiếu chút là vỗ tay khen ngợi, nhưng mà nàng lại thấy xung quanh bị tàn phá đến mức không nhìn nỗi... cộng thêm ánh mắt cầu cứu của tiểu nhị trong Xướng Thiên Lâu thì vô cùng bất đắc dĩ rút kiếm ra...

Mọi người chỉ thấy một bóng người vận lục y thoáng qua gia nhập vào trận đấu kia. Không lâu sau đó, thiếu nữ vận lục y kia một tay kẹp kiếm của thiếu niên bạch y lại, một tay kia cầm vỏ kiếm ngăn cản mũi kiếm của nữ nhân hồng y. Tất cả không hẹn mà trợn mắt. Mẹ nó! Quá trâu bò! Lực sát thương của hai người kia mạnh vậy mà chỉ thoáng chốc đã ngăn lại được rồi?!



"Đừng đánh nữa. Hai người nhìn xem xung quành đã thành cái gì rồi?!" Nàng nói, liếc nhìn hai người.

Tiêu Viễn cười cười, chất giọng hắn vô cùng ôn nhuận nói: "Đây là đạo tiếp khách của Xướng Thiên Lâu Lâu chủ sao?"

Nữ tử hồng y_ Thiên Tư trừng mắt nhìn hắn: "Vậy thì đã sao? Ta vốn là muốn đánh với Tiểu Ngưng Tâm của ta vài chiêu, ai bảo ngươi xen vào?!"

Tiêu Viễn khẽ nhíu mày: "Tấn công bất ngờ như vậy lỡ làm Ngưng Tâm bị thương thì làm sao?"

Thiên Tư nghe vậy thì phì cười: "Bị thương? Tiểu Ngưng Tâm không bị thương vì những chiêu thức đó đâu."

Tôn Ngưng Tâm gật đầu cười cười: "Đúng vậy, nếu ta bị thương vì những chiêu thức đơn giản đó thì đã chết lâu rồi."

Tiêu Viễn: "...."

Tiêu Viễn và Thiên Tư ánh mắt giao nhau, chỉ trong phút chốc cô thể cảm nhận được nồng nặc mùi thuốc súng.

Ba người cùng nhau vào phòng, ngồi xuống. Tôn Ngưng Tâm gọi một chút đồ ăn, cũng không để ý lắm, dường như đã rất quen thuộc.

Nàng ung dung nhấp một ngụm trà, hỏi Thiên Tư: "Lần này gọi ta đến có chuyện gì sao?"

Thiên Tư gật đầu: "Có, ba ngày nữa sẽ có tổ chức đấu giá ở Lam Sơn các. Buổi đấu giá này thu hút rất nhiều người, theo ta biết được hình như có đồ tốt đấy! Lần này nghe nói người trong giang hồ có tiếng tăm hay người hoàng gia đều có mặt. Người giang hồ thì khá nhiều, ta không rõ lắm, người hoàng gia hình như là có Đoan vương, Tĩnh vương. Những người khác ta không biết."

Tôn Ngưng Tâm có chút kinh ngạc: "Là đồ gì vậy?"

"Một cây thiên diệp."

Ánh mắt nàng nhất thời sáng lên! Thiên diệp đó!

Thiên Tư nhìn biểu hiện này của nàng không hề ngoài ý muốn, mỉm cười. "Ngươi muốn?"

"Không muốn!" Nàng lắc lắc đầu, lấy cái quạt trong tay áo "phật" một cái mở quạt ra che miệng mỉm cười.

Thiên Tư bất ngờ: "Tại sao?"

Bởi vì đó là thuộc về nam nữ chính. Nàng nghĩ thầm.

"Không tại sao hết."

"Vậy sao? Ta vốn định đấu giá cho ngươi...." Thiên Tư tỏ vẻ thất vọng tột cùng. Tôn Ngưng Tâm mỉm cười, trong lòng ấm áp: "Nếu ta muốn thì có thể tự đấu giá, Phong Lan môn không nghèo đến vậy." Tuy nói vậy nhưng trong lòng nàng đang đau như cắt đó, có biết không? Đó là gì? Là Thiên diệp! Có nó có thể làm ra thuốc trị được hàng trăm loại độc đó, hơn nữa còn giúp cải thiện sức khỏe! Thậm chí có thể giúp tăng nội lực. Mẹ nó, nếu đó không phải là đồ của nam nữ chính thì nàng cũng đã nhào đến rồi.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện