Buổi sáng, Tôn Ngưng Tâm và Tiêu Viễn đến phòng trại chủ cáo biệt.
Trước khi đi, Tôn Ngưng Tâm nghĩ nghĩ rồi nói với trại chủ: "Lão trại chủ, sau này cướp thì nên nhìn người một chút. Quản thủ hạ cho tốt vào, đừng cướp lưng tung, nhất là quân triều đình, không thì sẽ dẫn đến hoạ sát thân. Còn nữa, đặc biệt là quân triều đình đi cứu nạn cho dân. Nếu các người dám cướp, hậu quả tự chịu."
Lão trại chủ có chút sửng sốt, sau đó nghiêm túc gật đầu.
"Còn nữa... Ta nói, ông tin hay không thì tùy, Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão, ông nên cẩn thận. Họ có ý nghĩ không an phận đấy."
Nàng nói xong thì cùng Tiêu Viễn sánh được rời đi. Lão trại chủ đứng ở trong phòng trầm ngâm một lúc lâu. Ông ta tuy không tiếp xúc nhiều với nàng nhưng cũng biết một chút về người này. Đó là con gái yêu quý của Tôn gia, nàng cũng không có lý do gì để ly gián họ. Lời nàng nói... liệu có thật hay không?
****
Đi đường được nửa ngày trời, cuối cùng thì hai người cũng đã đến được Lạc Châu.
Tôn Ngưng Tâm dừng bước trước cửa thành Lạc Châu. Một người mặc trang phục gia nô đi đến, cung kính cúi người nói: "Tôn cô nương, lâu chủ đã chờ cô nương lâu rồi. Mời cô nương đi theo lão nô."
Nàng chậm rãi gật đầu, bước theo người kia, Tiêu Viễn cũng đi theo.
Đi được một lúc, trước mặt họ chính là ba chữ "Xướng Thiên Lâu" vô cùng đẹp đẽ khoa trương.
Đột nhiên cảm nhận được gì đó, ánh mắt Tiêu Viễn trở nên sắc bén, nhanh tay rút kiếm đánh bay những cây kim đang lao về phía họ. Tiếp theo, càng nhiều kim lao đến... Sau đó, một trắng một đỏ liền lao vào đánh nhau. Kiếm khí sắc bén, chưởng phong đầy uy lực. Hai bên đánh nhau đến mức...xung quanh bàn vì áp lực mà gãy, đánh ở ngoài đường có lẽ họ cảm nhận được quấy rối người, một trắng một đỏ liền đánh vào trong Xướng Thiên Lâu.
Tôn Ngưng Tâm: "...." Nàng mở to mắt nhìn hai người đánh nhau, thiếu chút là vỗ tay khen ngợi, nhưng mà nàng lại thấy xung quanh bị tàn phá đến mức không nhìn nỗi... cộng thêm ánh mắt cầu cứu của tiểu nhị trong Xướng Thiên Lâu thì vô cùng bất đắc dĩ rút kiếm ra...
Mọi người chỉ thấy một bóng người vận lục y thoáng qua gia nhập vào trận đấu kia. Không lâu sau đó, thiếu nữ vận lục y kia một tay kẹp kiếm của thiếu niên bạch y lại, một tay kia cầm vỏ kiếm ngăn cản mũi kiếm của nữ nhân hồng y. Tất cả không hẹn mà trợn mắt. Mẹ nó! Quá trâu bò! Lực sát thương của hai người kia mạnh vậy mà chỉ thoáng chốc đã ngăn lại được rồi?!