Sáng sớm ngày hôm sau, hai huynh muội xuất phát, trên đường cũng có đi qua gốc cây hôm qua. Tôn Ngưng Tâm không để ý, có một đôi mắt đang dõi theo bước chân nàng, sau đó xoay người rời đi.
Tôn Ngưng Tâm lắc lư khắp nơi cùng đại ca, không để ý để tiến vào rừng. Khi chợt nhận ra thì đã quá muộn.
"Đại ca, chúng ta đang ở trong rừng?" Tôn Ngưng Tâm kéo kéo tay áo Tôn Minh Kỳ hỏi.
"Đúng vậy, muội yên tâm, có Ưng Phong và Ưng Đằng, chúng ta không gặp nguy hiểm đâu." Tôn Minh Kỳ ôn nhu xoa đầu muội muội nhà mình.
"Vâng."
Tôn Ngưng Tâm cứ đi lang thang trong rừng, kéo tay Tôn Minh Kỳ phòng hờ bị lạc mất. Rồi nàng như thấy cái gì đó, đi nhanh về hướng khác, trước mắt nàng và Tôn Minh Kỳ là một con hồ ly nho nhỏ đang bị thương. Nó có ba cái đuôi phía sau, bộ lông màu đen tuyền, đôi chân đang chảy máu.
Tôn Ngưng Tâm ngồi xuống, nhìn hồ ly nhỏ, nàng ôm nó vào lòng. Hồ ly nhỏ cảnh giác nhìn nàng nhưng mà, nó nhìn xuống, nữ hài tử này đang băng bó vết thương lại cho nó.
Xử lý vết thương cho hồ ly nhỏ xong, Tôn Ngưng Tâm đặt nó xuống một gốc cây, phủi tay...rời đi.
Tôn Minh Kỳ sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Không phải muội nói muốn nuôi hồ ly sao?"
Tôn Ngưng Tâm cười hắc hắc: "Muội chỉ tùy tiện nói thôi, thật ra chỉ muốn ra ngoài chơi."
Tôn Minh Kỳ cười sủng nịch lắc đầu: "Nha đầu này, muội thật tinh ranh."
"Ha ha, nào có nào có." Nói rồi, hai huynh muội lại đi tiếp, không hề để ý phía sau có một con vật nhỏ đang lủi thủi chạy theo mặc kệ vết thương đang đau đớn, nó nhìn bóng lưng hai người với ánh mắt ủy khuất, cực kỳ ủy khuất. Hãy mang nó theo...mang nó theo...mang nó theo a.
Dường như ánh mắt của tiểu hồ ly quá mức mãnh liệt, Tôn Ngưng Tâm quay đầu lại nhìn, nàng sửng sốt một cái, nhìn tiểu hồ ly, nó cũng nhìn nàng, trong mắt đầy ủy khuất.
Tôn Ngưng Tâm: .....
Nó nhìn nàng làm nàng còn tưởng rằng nàng là một người bội bạc... Kìm lòng không được, Tôn Ngưng Tâm đi lại, ôm lấy hồ ly nhỏ. Tôn Minh Kỳ chứng kiến toàn cảnh, chỉ khẽ cười. Dắt muội muội mình đi tiếp. Ra khỏi cánh rừng, Tôn Ngưng Tâm không khỏi âm thầm thở phào một hơi, cũng may là không đi sâu quá, nếu không sợ là không tìm được đường ra rồi. Lại nhìn cục đen sì trong lòng, được rồi, đành dưỡng nó vậy.
Hai huynh muội ngồi dựa vào gốc cây để nghỉ ngơi, vừa ngồi xuống, Ngưng Tâm bỗng run lên nhìn chân mình.
"Đại ca..." Giọng nói tội nghiệp vô cùng đáng thương vang lên bên tai, góc áo cũng bị kéo. Tôn Minh Kỳ nhìn muội muội của mình, đôi mắt ngập nước, sửng sốt một chút, rồi hoảng hốt: "Sao vậy? Muội muội? Có chuyện gì?"
Tôn Ngưng Tâm không trả