Tôn Ngưng Tâm vội ngồi dậy, đầu tóc rối bời trông cực kì buồn cười, nàng xoa xoa mái tóc dài của mình: "Được rồi được rồi, ca ra ngoài đi, muội xong ngay."
Tôn Minh Kỳ khẽ liếc nàng: "Như vậy ngay từ đầu có phải tốt hơn không? Bắt ta phải dùng đến bạo lực, còn nữa ném đồ lung tung như vậy nếu ta không cản lại kịp thì dung nhan anh tuấn này sẽ bị hủy trong tay muội đó!"
Tôn Ngưng Tâm: "...." Mức độ tự luyến của đại ca nàng hình như lại tăng thêm rồi.
"Ca ra ngoài đây, cho muội hai khắc."
"Muội biết rồi."
Tôn Minh Kỳ gật đầu hài lòng bước ra ngoài. Tôn Ngưng Tâm thì bò dậy khỏi cái giường ấm áp, rửa mặt rồi tùy tiện vấn một kiểu tóc đơn giản, rồi dùng cây trâm cố định lại, sau đó lại mở tủ, lấy một bộ y phục màu xanh mặc vào. Nhìn bản thân trong gương đã hoàn chỉnh thì nàng mở cửa phòng bước ra, Hắc Cầu cũng bò lên vai nàng.
Khi bước ra ngoài, Tôn Ngưng Tâm chân đạp trên tuyết, gió thổi tới làm lục y của nàng khẽ bay. Ừ, khung cảnh đẹp thì đẹp thật nhưng mà...lạnh quá!!!! Tôn Ngưng Tâm xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của mình, lúc nãy ra ngoài quên mất lấy áo choàng rồi.
Đột nhiên, một sự ấm áp bao trùm, nàng nhìn xuống là một cái áo choàng lông màu trắng, rồi lại khẽ ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Tiêu Viễn. Tiêu Viễn đưa tay, khoác áo choàng lên cho nàng, hai người cách nhau rất gần, dường như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Tôn Ngưng Tâm chợt hoàn hồn, lùi lại kéo dài khoảng cách với Tiêu Viễn. Tiêu Viễn chỉ cười cười nhưng ý cười không đến đáy mắt: "Nàng cũng thật là, dạo này trời trở lạnh rồi, sao ra ngoài không mang theo áo choàng chứ? Lỡ như bị phong hàn thì sao?"
Tôn Ngưng Tâm lắc đầu: "Ta quên mất, nhưng yên tâm, từ đây đến đại viện cũng nhanh, không bị phong hàn được."
"Quả nhiên trí nhớ của nàng vẫn không tốt!"
Tôn Ngưng Tâm đá vào chân Tiêu Viễn: "Ai trí nhớ không tốt hả?"
"Nàng đấy, nàng trí nhớ không tốt!"
"Ngươi nói lại xem, xem ta có đánh chết ngươi không."
"Này này, nàng là nữ tử không thể dịu dàng chút à? Sao cứ động chút là đánh người vậy! Ta nói cũng đâu có sai." Tiêu Viễn vừa nói, vừa nghiêng người né tránh ma trảo của nàng.
Tôn Ngưng Tâm xùy một tiếng: "Ta vốn rất dịu dàng nhưng đáng tiếc từ khi gặp ngươi ta lại muốn đánh người, đặc biệt là ngươi!"
"Sao nàng lại muốn đánh ta?"
"Bởi vì ngươi rất đáng đánh!" Boss phản