Liễu Tuyệt Luân nghĩ, một cuộc tình chỉ cần có một bắt đầu tốt đẹp, có một quá trình hẹn hò bình thường, giữa cả hai cũng có nền tảng vững chắc, thì nó sẽ có một kết thúc tuyệt vời. Vì vậy, cô đã yêu cầu hẹn hò với Đổng Tiệp, bởi vì cả hai vốn là bạn thân, giờ đã có một bắt đầu nghiêm túc rồi, chỉ cần tận tâm hẹn hò thật tốt nữa là xong.
Như thế này mới gọi là thật sự yêu đương chứ, cùng nhau đi chơi, cùng nhau thưởng thức đồ ngon, và không bao giờ hết chủ đề nói chuyện. Chẳng giống như lúc yêu Hạ Thi Khâm, chưa nói được mấy câu thì đã bị chị ta ôm chặt lấy, tiếp đó là những nụ hôn cuồng nhiệt, rồi chẳng biết trong lúc mơ mơ màng màng, bị Hạ Thi Khâm đưa lên giường. Để đến khi cô tỉnh táo lại, thì toàn thân cũng đã mỏi nhừ vì trải qua hai ba lần quấn quýt triền miên, chỉ có thể kiệt sức chìm vào giấc ngủ, nhớ sao nổi đề tài mà cả hai đã nói chuyện lúc ban đầu. Sau mỗi lần như vậy, dáng điệu của Hạ Thi Khâm đều hệt như một chú báo mới được ăn no, vừa uể oải nhàn nhã nhìn con mồi bị mình vờn đến nỗi cạn kiệt sức lực không thể giãy dụa, vừa cười trêu chọc: "Ai bảo em hẫp dẫn quá làm gì, may mà không phải ngày nào chúng ta cũng ở bên nhau, không thì chỉ mấy ngày thôi, là tôi sẽ bị suy kiệt vì sinh hoạt tình dục quá độ mất."
Hay vào những lúc mà Hạ Thi Khâm bận đến tối tăm mặt mũi, vì có thể ở cạnh bên chị ấy, cô sẽ đến toà nhà làm việc của Hải Hàng, giả bộ như rất thích thú ngồi đọc mấy cuốn sách tài chính vừa chán muốn chết vừa dễ gây buồn ngủ kia. Đọc càng nhiều thì càng thấy loạn cả óc, phải biết rằng, đối với một người học ngành nghệ thuật như cô, chỉ riêng việc chịu đọc nó thôi cũng đã là một sự nỗ lực rất lớn rồi. Thế mà cuối cùng còn bị Hạ Thi Khâm trách mắng, dán cho cô cái mác là kẻ dốt nát, đầu óc toàn cỏ.
Trời ơi, cô đã gây tội với ai mà phải chịu như vậy chứ.
Đổng Tiệp quay đầu nhìn sang, nắm lấy bàn tay mềm của Liễu Tuyệt Luân đang khoác trên tay mình, cười hỏi: "Bộ chán lắm hả, sao từ lúc ra khỏi phòng vẽ đến giờ cậu cứ ngẩn người vậy, bọn trẻ đều vây quanh đòi cậu dạy vẽ tranh mà."
"À! Ừm~ Không phải đâu, tớ rất thích mà." Liễu Tuyệt Luân cười.
"Ừ, cậu thích thì tốt. Tớ thấy cậu chơi với mấy đứa nhỏ đó rất vui, bọn nó cũng rất thích được cậu dạy vẽ tranh và chỉ cách làm đồ thủ công đấy." Thật ra Đổng Tiệp còn có chút bất ngờ, cô đưa Liễu Tuyệt Luân tới cô nhi viện lao động công ích chủ yếu chỉ vì muốn cô ấy bớt buồn thôi. Vốn cứ tưởng rằng vị đại tiểu thư cao ngạo này sẽ dứt khoát không đi chứ, lại không ngờ cô ấy chẳng những đồng ý đến, mà còn làm việc rất tốt nữa.
"Nếu bọn nhóc đó chảy ít nước mũi nước dãi một chút, và không sờ bàn tay đầy bùn đất lên bộ đồ Chanel này của tớ, hoặc lối đi bên cạnh vườn rau kia được lát bằng đá cẩm thạch -- Ôi trời, nhìn đôi giầy cao gót được bán với số lượng có hạn của tớ này, dính đầy bùn nè ~ Nếu không có mấy thứ đó thì tớ sẽ còn thích hơn." Liễu đại tiểu thư nhăn nhó khuôn mặt xinh đẹp, oang oang kể ra một đống.
Đúng là đại tiểu thư! Đổng Tiệp bật cười, nếu Liễu tiểu thư đây không hề oán hận như vậy, mà lại kiểu cách giả vờ khóc lóc sướt mướt, nói mấy lời như: Ôi, các cô nhi này thật đáng thương tội nghiệp, bọn chúng đáng được yêu thương giúp đỡ, thì chẳng phải là Liễu Tuyệt Luân rồi. Điểm hấp dẫn của Liễu Tuyệt Luân chính là, dù cô có lớn lên trong một hoàn cảnh giàu sang phú quý, nhưng chẳng hề ỏng oẹ chanh chua, mà rất ngay thẳng.
"Nhưng trước khi đến đây, cậu còn rất chu đáo chuẩn bị đầy đủ quần áo và đồ chơi phát cho từng em nhỏ, khiến các em ấy rất vui. Tớ chỉ định đưa cậu tới đây để giải buồn, đâu ngờ cậu lại có lòng thương người như vậy." Đổng Tiệp khen Liễu Tuyệt Luân.
"Thế này thì có đáng gì đâu chứ, tiền tớ quyên góp mỗi năm còn nhiều hơn thế này gấp trăm ngàn lần cơ, tớ cũng điều tra sơ về cô nhi viện này rồi, hai mươi mấy năm qua nó gần như tự lực cánh sinh, tớ rất thích cái tinh thần vừa kiên trì vừa khiêm tốn ấy, nên mới quyên tiền. Chẳng giống như một số chỗ đáng ghét khác, lấy danh nghĩa làm từ thiện để mua danh cầu lợi cho mình."
"Như lần trước ý, có một tổ chức kêu gọi Hạ Thi Khâm quyên vật quyền tiền, đã đòi được chị ấy quyên đồ rồi thì thôi đi, lại còn muốn chị ấy tham gia yến tiệc hay bày ra cái lễ đặt móng công trình gì đó, đã cầm tiền của Hạ Thi Khâm rồi còn muốn mượn cả danh tiếng của chị ấy, để thu hút thêm tiền của người ngoài, thật quá lố. Quan trọng là bọn họ chẳng biết lựa lúc, lúc ấy Hạ Thi Khâm đang bị sốt cao, toát đầy mồ hôi, mà bọn họ cứ dai dẳng đòi hỏi này nọ, làm tớ cực kỳ tức giận, mắng chửi bọn họ một trận ngay tại đó rồi đuổi đi. Thế mà chị ta lại quay sang bảo tớ là chẳng biết thương người --- Ôi, tớ còn nói đến Hạ tiểu nhân làm gì chứ, chúng ta đi tiếp thôi, Đổng Tiệp."
Liễu Tuyệt Luân chán nản vì cô lại không tự chủ nhắc đến Hạ Thi Khâm, buồn bực đá đá chân.
Thực ra chính Liễu Tuyệt Luân cũng không tự biết, mỗi khi nhắc đến Hạ Thi Khâm cô đã biểu hiện ra vẻ mặt thế nào. Đổng Tiệp hỏi: "Thế việc cậu bỏ công ra nghiên cứu về mỗi tổ chức trước khi làm từ thiện, đã bao giờ nói với Hạ Thi Khâm chưa?"
"Cái đó thì có gì đặc biệt đâu mà phải nói chứ, bình thường chị ta rất bận rồi, cần gì phải nói cho chị ta biết mấy chuyện nhỏ đó." Liễu Tuyệt Luân nhún nhún vai.
"Thế lý do thực sự cậu đuổi cái tổ chức kia đi, cậu cũng không nói với chị ta à?" Đổng Tiệp nhíu mày, cách làm việc thế này của Liễu Tuyệt Luân rất dễ gây hiểu lầm.
"Sau khi mấy người kia đi thì bác sĩ đến, Hạ Thi Khâm phải về nhà nghỉ ngơi ngay theo yêu cầu của bác sĩ. Ý đồ của mấy người đó đến người như tớ cũng nhìn ra được, thì làm sao người thông minh như chị ta lại không biết chứ. Hừ, tiếc là giờ chị ta chỉ biết dùng cái đầu thông minh ấy để theo đuổi kẻ khác thôi." Bây giờ hễ cứ nhắc đến người nào đó, Liễu Tuyệt Luân lại tức giận lầu bầu.
Điểm chính không phải ở đó đại tiểu thư à ~ Đổng Tiệp khẽ thở dài, Hạ Thi Khâm và Nhan Sắt là bạn thân, nên qua Nhan Sắt, Đổng Tiệp cũng ít nhiều biết được nguyên nhân thực sự khiến Hạ Thi Khâm muốn chia tay, cô mơ hồ đoán được, đó chính là việc giao tiếp trao đổi giữa Hạ Thi Khâm và Liễu Tuyệt Luân có vấn đề. Đối với hai người yêu nhau, dù chỉ là một hiểu lầm nhỏ, nhưng qua lâu ngày tích tụ lại, nó cũng có thể trở thành những suy nghĩ sai lầm không thể vãn hồi.
Liễu Tuyệt Luân và Hạ Thi Khâm đều là những người rất kiêu ngạo, làm việc gì cũng chẳng bao giờ đi nơi nơi lan truyền, mà rất âm thầm. Thành ra ở rất nhiều lúc, cả hai đều chẳng hề biết được điểm tốt của đối phương, cũng như không hề biết người kia đã vì chuyện đó mà vất vả thế nào. Nên mới qua bao năm rồi, Hạ Thi Khâm chắc gì đã thực sự hiểu rõ Liễu Tuyệt Luân, và cũng như thế, có lẽ đến giờ Liễu Tuyệt Luân vẫn chưa hẳn biết được điều Hạ Thi Khâm thực sự muốn.
Chính vì vậy, một đôi tình nhân mới có hoàn cảnh xấu hổ thế này. Có điều, nguyên nhân quan trọng nhất, chỉ sợ là bọn họ thật sự không yêu nhau.
"Sao cậu lại nhìn tớ như vậy?" Vừa quay đầu lại, Đổng Tiệp đã thấy Liễu Tuyệt Luân đang chống cằm, đứng tựa vào hàng rào gỗ tươi cười mị hoặc nhìn mình. Bị một mỹ nữ yêu nghiệt nhìn chằm chằm, cô cũng sẽ ngượng ngùng đó.
"Đổng Tiệp ~ Sao cậu lại dẫn tớ tới đây. Chắc chắn đối với cậu, nơi này rất đặc biệt phải không." Liễu Tuyệt Luân hỏi, Đổng Tiệp không giống cô, gia tộc của Đổng Tiệp trước kia là một tổ chức xã hội đen lớn trong vùng, là người thừa kế, từ nhỏ Đổng Tiệp đã được huấn luyện nghiêm khắc rằng, mỗi việc mà cô ấy làm đều phải có mục đích nhất định. Cô ấy đưa cô tới nơi này, nhất định nó phải có một ý nghĩa rất đặc biệt với cô ấy, chứ không phải chỉ là tuỳ ý chọn một nơi để đi.
Trên khoé môi Đổng Tiệp thoáng lướt qua một nụ cười nhạt, đôi khi trực giác của Liễu Tuyệt Luân thật nhạy cảm hơn người, có điều nói tới cô nhi viện, Đổng Tiệp chỉ biết cười khổ, nhẹ thở dài rồi chậm rãi nói, "Lúc còn nhỏ, tớ đã hại chết anh trai - cũng là người thân duy nhất của một cô bé... Nên sau đó, cô bé ấy được đưa tới cô nhi viện này. Tớ đã giấu tên rồi nhận nuôi cô ấy, tuy bây giờ cô bé ấy đã lớn và rời đi, nhưng thỉnh thoảng, tớ vẫn quay lại đây thăm cô nhi viện."
"Sau đó thế nào? Cô bé kia là ai, đã đi đâu rồi? Đó có phải là người mà cậu nói, cả hai không thể ở bên nhau không?" Hứng thú hóng chuyện của tiểu thư họ Liễu được gợi lên mạnh mẽ, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi không ngừng.
"Đó là người khác. Đi thôi nào, nhiều chuyện quá đi!" Đổng Tiệp cười, vịn lấy vai Liễu Tuyệt Luân đẩy cô đi về phía trước.
– – – – ✶✶✶✶✶✶✶ – – – –
Có lẽ nói, cứ là oan gia thì hay gặp mặt, hoặc có thể, bởi vì thành phố này quá nhỏ lại còn rất nhiều người, nên chuyện chạm mặt là hiển nhiên. Hay nên nói, khi bạn càng chú ý tới một người, thì đi đâu cũng có thể gặp được người ấy.
Hạ Thi Khâm tới phòng tập thể thao vừa để chơi đánh bóng bật tường, vừa để tiếp khách hàng. Sau khi tiễn khách, cô vào khu phòng tắm chuyên dụng của trung tâm thể thao đó tắm rửa, sửa soạn chỉn chu