Đối với mình Kha Uy là gì?... Người luôn mạnh mẽ, quyết đoán như Hạ Thi Khâm cũng có lúc nghẹn lời. Không thể phủ nhận cô rất thích Kha Uy, bất kể ở nhân cách hay là khí chất, thì cô cũng từng bị Kha Uy hấp dẫn.
Nguyên nhân Hạ Thi Khâm chia tay Liễu Tuyệt Luân vì giữa bọn họ có rất nhiều khúc mắc được tích lũy trong suốt thời gian dài, cô cũng có ý định sau khi kết thúc cuộc tình ấy thì sẽ bắt đầu một mối quan hệ khác. Nhưng lúc này đây cô lại chợt phát hiện, dường như chính bản thân mình cũng không hẳn muốn kiếmtìm tình yêu mới. Dù đã chia tay Liễu Tuyệt Luân rồi nhưng cuộc sống của cô vẫn chẳng hề thay đổi.
Có lẽ cô thích Kha Uy, có điều tình cảm ấy vẫn chưa đủ để tiến thêm bước nữa. Như là cô yêu thích nói chuyện với Kha Uy, nhưng lại chẳng hề có chút dục vọng nào. Chính bản thân Hạ Thi Khâm cũng thấy kinh ngạc, vì sao mình lại không có khát vọng muốn đụng chạm, âu yếm hôn môi gì với một người con gái xinh đẹp hấp dẫn thế kia. Ngược lại, cô đối với Liễu Tuyệt Luân thì khác, đứng trước Tuyệt Luân cô chưa lúc nào có thể khống chế được mình. Thế nên mới có chuyện dù đã chia tay rồi mà ngày đó khi gặp Liễu Tuyệt Luân, cô vẫn không nhịn được cưỡng hôn cô ấy.
"Vivian," Hạ Thi Khâm chậm rãi cất lời, "Em biết rằng tôi rất thích em mà. Nhưng quan hệ giữa tôi và Tuyệt Luân không phải là mối quan hệ chỉ đơn giản như kiểu 'thích thì ở cạnh, không thích chia tay'. Nên tôi chưa thể nào ngay lập tức có thể bắt đầu một tình yêu mới, cái gì cũng cần có thời gian."
Hạ Thi Khâm nghĩ, có lẽ mình đã đánh giá sai rất nhiều việc, như chuyện về Liễu Tuyệt Luân, có vẻ cô ấy không phải kiểu người mà mình vẫn lầm tưởng, mà khác hoàn toàn. Hoặc như tình cảm của mình đối với Kha Uy, dường như nó cũng không phải là kiểu rung động yêu đương. Quan trọng nhất là, tình cảm của cô dành cho Tuyệt Luân hình như cũng không phải là dạng mà cô thường nghĩ. Trải qua rất nhiều năm trời, Tuyệt Luân đã không chỉ còn là một người bạn gái bình thường nữa, mà hơn thế rất nhiều, có điều nó là gì thì cô vẫn chưa hiểu được, nhưng rồi cô sẽ tìm ra.
"Hạ, ý của chị là sao?" Kha Uy khó có thể giữ nguyên bình tĩnh, khi phải đối mặt với sự chuyển biến này.
"Cho dù chúng ta không thành người yêu, nhưng vẫn sẽ là cộng sự thân thiết làm chung ăn ý mà." Trên thương trường Hạ Thi Khâm là một cao thủ đàm phán, cô chưa từng thất bại lần nào, nên có thể xử lý mọi chuyện thật khéo léo tròn trịa. Người sinh ra định sẵn sẽ nắm rất nhiều thứ như Hạ Thi Khâm từ lúc nhỏ đã được nuôi dạy thế rồi, khi đã biết mình muốn gì và không muốn gì thì rất nhanh quyết định. Nếu bây giờ cô hiểu tình cảm của mình đối với Kha Uy không thể nào phát triển thành "yêu thích", thì cô sẽ không dây dưa kéo dài.
Giống hệt như khi cô phát hiện mình và Liễu Tuyệt Luân không hòa hợp, thì cũng lập tức quyết định chia tay.
Nếu cô làm sai, thì cô sẽ nhanh chóng tìm phương pháp tối ưu nhất để khắc phục, đấy chính là Hạ Thi Khâm.
Kha Uy vẫn là người cẩn trọng, ngay tức thì thu hồi vẻ kinh ngạc của mình, tỏ ra thoải mái, không làm thêm bất cứ phản ứng quá khích nào. Cô và Hạ Thi Khâm đều yên lặng dùng bữa, tự chìm vào suy nghĩ riêng.
Kha Uy nghĩ, chắc hẳn Hạ Thi Khâm vẫn chưa hoàn toàn mê muội mình, có lẽ để thích một người cần chút thời gian, chỉ cần mình đủ kiên nhẫn, chắc chắn Hạ Thi Khâm sẽ dần dần yêu thích mình thôi. Lúc này không nên nói gì cả, chờ tới cơ hội lần sau đi!
Còn Hạ Thi Khâm thì lại nghĩ tới Liễu Tuyệt Luân, người phụ nữ mà cô cứ ngỡ rằng mình đã không còn tình cảm, giờ đây càng ngày càng hay quẩn quanh trong lòng. Hơn thế nữa còn thêm Đổng Tiệp chết tiệt rất biết chọn thời gian xuất hiện, mình phải làm gì với cái cô nàng Liễu Tuyệt Luân chuyên làm người ta thấy đau dạ dày, đau đầu này đây?
– – – – ✶✶✶✶✶✶✶ – – – –
Liễu Tuyệt Luân ngủ đến giữa trưa mới uể oải tỉnh dậy, thong thả đi vào phòng tắm tắm hoa tươi thơm ngát rồi mới mặc áo ngủ in hình Mẫu đơn bước ra. Liễu đại tiểu thư đúng là kiểu người ưa thích cuộc sống chẳng hề có lý tưởng như vậy đấy -- Cực kỳ phù hợp với diễn xuất của các nhân vật phụ tiểu thư con nhà giàu quần là áo lượt trong tiểu thuyết nha, không có cô á, thì làm sao có thể tạo ra nhiều cảnh cô bé lọ lem gặp hoàng tử như vậy được? Hừ!
Dì giúp việc thấy rèm cửa phòng ngủ của tiểu thư nhà mình đã được mở, thì biết tiểu thư dậy rồi, lúc bưng bữa sáng lên phòng còn đặt thêm một chiếc hộp xinh đẹp lên khay.
"Cô chủ, sáng nay giám đốc Hạ đưa một hộp quà tới."
Liễu Tuyệt Luân đang ngồi trước bàn trang điểm chải mái tóc mây quăn dài bồng bềnh như thác nghe vậy liền quăng lược, nghiến răng: "Giám đốc Hạ? Giám đốc Hạ nào? Tôi chẳng quen giám đốc Hạ nào cả, vứt thứ đó vào thùng rác đi!"
"Cô chủ, việc này..." Đồ mà giám đốc Hạ đưa tới thông thường đều là hàng xa xỉ, bà thật sự không có gan ném nó vào thùng rác đâu.
"Haizz, được rồi, đưa nó đây." Liễu Tuyệt Luân thấy bộ dạng khó xử kia của bà ta thì bảo.
Sau khi mở hộp thấy trong đó là hai miếng bánh Tiramisu tinh xảo, là loại bánh ở cửa hàng mà cô yêu thích nhất.
Tuyệt Luân bĩu môi, thật đúng là bất ngờ. Người khác cứ nghĩ Hạ tiểu nhân thu hút được phụ nữ bởi vì chị ta biết ân cần chăm sóc, thật ra tên đó ngoài biết cách dùng tiền đè người, thì chỉ là một kẻ vô tâm vô tình thôi. Tất cả những món quà trước đây chị ta tặng thì có cái nào là do chị ta tự mình chọn chứ hả? Đều chỉ biết kêu thư ký đến thẳng tiệm trang sức mua món mới nhất đắt nhất. Cô chẳng ngốc, sao không biết chứ.
Trên danh nghĩa thì nói là để làm cho cô vui, nhưng đôi khi quà đưa đến lại là thứ "cực kỳ thê thảm", báo hại cô còn phải mất công giả vờ phấn khích vui vẻ, yêu thích nó đến không nỡ rời tay, kết quả còn chẳng phải biến thành cô mới là người chọc chị ta vui à!
Nhưng miếng Tiramisu này thì khác, nó chính là kỷ niệm chỉ hai người biết... Đây không phải thứ Hạ Thi Khâm có thể bảo thư ký cứ tùy tiện đi mua là được. Cái người trước giờ vẫn vô tâm này, thế mà hôm nay thật sự tự mình đi mua quà mang đến đây.
Nhưng vậy thì sao chứ. Tuyệt Luân nhìn miếng Tiramisu mà chợt cảm thấy mũi cay cay, hốc mắt dần ửng hồng.
Bao nhiêu kỷ niệm bỗng nhiên ùa về.
Cái khoảng khắc rung động của sáu năm trước, giống hệt như lời nguyền khiến cô càng ngày càng mê luyến thêm, cho đến giờ trở thành yêu sâu sắc. Nếu nói những năm qua cô không hạnh phúc thì là giả, nếu không sao có thể hao hết tâm tư tìm cách duy trì mối tình này thật lâu thật dài. Vì thế nên khi mất đi người đó, cô mới cảm thấy cuộc sống của mình trở thành chơi vơi, không biết phải làm gì, không biết nhớ về ai. Tuy vì kiêu ngạo cô không muốn thừa nhận, mặt ngoài vẫn cứ trang điểm xinh đẹp, hưởng thụ cuộc sống, làm một tiểu thư giàu có chẳng biết lo nghĩ chi... Nhưng chỉ có cô tự biết, trái tim mình trống trải.
Liễu Tuyệt Luân tức giận muốn ném bay cái hộp chết tiệt do kẻ bội bạc kia đưa tới, nhưng tay vung lên cao rồi vẫn chẳng thể nào ném nó đi.
Đúng lúc này vừa hay có tiếng chuông điện thoại cho Liễu Tuyệt Luân một bậc thang để xuống, vì thế cô lập tức buông hộp bánh, nhấc điện thoại nghe. Có điều giọng nói sặc mùi thuốc súng, ai bảo dại dột đụng vào đại