Nói Liễu Tuyệt Luân không lo lắng gì thì đúng là nói xạo, trong lúc yêu hận thì có thể mắng to muốn kẻ kia chết đi, nhưng trên đời này, đến gặp cả một người lạ bị bệnh mình còn chẳng thể coi như mắt ngơ tai điếc, thì làm sao không có chút quan tâm nào tới người kia. Thế nhưng, Liễu Tuyệt Luân không ngay lập tức vội vã quay lại căn hộ, mà dằn lòng bấm điện thoại gọi cho Mộc Phi, nếu những bác sĩ khác đến Hạ Thi Khâm đều đuổi, thì chắc chị ta sẽ chẳng đến nỗi không thèm nể mặt mà đuổi cả bạn thân chí cốt của mình. Huống chi, Mộc Phi này cũng chẳng phải đứa trẻ dễ bảo, minh chứng tốt nhất chính là gần đây nhóc ấy đang bày đủ trò quấn chặt lấy Mạt Ưu sít sao. Nói ra thì, vốn Mộc Phi cũng là người trong lòng của Mạt Ưu, nhưng nhóc này trở về rồi mà ngoài chỉ có thể làm cho nụ cười của Mạt Ưu thêm vài phần nhẹ nhõm, thì đủ thấy nhãi con phụ tình này cũng chỉ biết quấy rối mà thôi.
Vì vậy người như thế sao dễ dàng chịu bị Hạ Thi Khâm đuổi đi được, quả thật là vật họp theo loài, Hạ Thi Khâm và bạn tốt Mộc Phi của chị ta đều chẳng phải thứ tốt!
Liễu Tuyệt Luân đến tìm Hà Mỹ Nhã để thảo luận về bản thiết kế, dù cô chưa bao giờ muốn làm một nhân viên sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan ca, cũng như chẳng hề có chút quan niệm nào về việc phải cố gắng phấn đấu làm việc chăm chỉ để thực hiện mơ ước, nhưng cô lại là người biết giữ chữ tín, chỉ cần chuyện mà cô đã hứa, thì nhất định cô sẽ ghi nhớ trong lòng. Kể cả đôi khi có vì thuận miệng mà hứa hẹn với ai chuyện gì đấy, sau đó cảm thấy nó rất khó thực hiện, thì cô cũng chưa từng kiếm cớ từ chối người ta, mà sẽ dùng hết sức để hoàn thành nó. Nên nếu đã đồng ý với người ta rồi, thì sẽ không qua quýt.
Trước đây vốn cô chỉ nghĩ, mình nể mặt Phó Hâm Nghiên nên mới nhận làm công việc này, chủ yếu mong kiếm việc gì đó làm cho bớt đi đau khổ, lại chẳng ngờ, chỉ sau một lần cùng nhau thảo luận, Tuyệt Luân đã hoàn toàn chìm đắm vào công việc này. Thậm chí đến nỗi cả cô và Hà Mỹ Nhã đều không nhớ rõ việc phải ăn cơm nữa, mà chỉ biết bừng bừng hứng khởi bò quanh bàn họp như hai đứa trẻ đang tập trung chơi đồ hàng.
"Chị Hà, qua lời chị nói, tôi đột nhiên nảy ra một ý này, chúng ta hãy bỏ hết toàn bộ những đường may đi, bộ trang phục này không cần phải dùng tới một kim một chỉ!" Hai mắt Liễu Tuyệt Luân sáng lên, cây bút trong tay rất nhanh lia trên mặt giấy.
"Bỏ hết? Cô chắc chắn muốn bỏ hết chứ?" Như vậy làm sao may ra quần áo, Hà Mỹ Nhã nhìn khuôn mặt như đột nhiên tỏa sáng của Liễu Tuyệt Luân, vẻ đẹp lóa mắt ấy khiến người ta nhìn mà tim đập thình thịch.
Hà Mỹ Nhã không khỏi thầm thán, quả là một hàng thật giá thật siêu cấp đại mỹ nữ, có dung mạo xuất chúng như thế, thảo nào khiến tất cả mọi người chẳng thể chú ý gì đến những ưu điểm khác của cô ta, điều này cũng đã giải thích cho vấn đề mà trước đây bà luôn thắc mắc -- Liễu Tuyệt Luân có tố chất và tài hoa đặc biệt như vậy, nhưng vì sao đến giờ vẫn chưa từng có ai phát hiện và khai thác cô ấy? Có lẽ đây chính là đáp án. May mà điều bà nhìn thấy đầu tiên lại là tác phẩm của cô ấy, sau đó mới gặp mặt và biết bản tính của cô, coi như đánh bậy đánh bạ mà ra đúng hướng.
Trong lúc Hà Mỹ Nhã còn đang miên man suy nghĩ, Liễu Tuyệt Luân đã cực nhanh vẽ xong ý tưởng của mình ra giấy rồi:"Tiếp đó, chúng ta vẫn sẽ giữ nguyên sự phối màu và những nếp uốn cong này, nhưng tôi sẽ đổi nó thành gói gọn trong một tấm vải, chị xem... Chính là loại vải thế này, vừa có thể quấn lại mặc như giáp trụ, lại vừa tạo được hiệu quả kia, trước ngực có thể thêm vài nếp uốn xinh đẹp. Tôi muốn dùng dây thừng thắt lại phía dưới phần eo, như thế sẽ làm cho làn váy càng bồng bềnh tự nhiên. Trên bả vai thì cố định lại bằng đồ trang sức, có thể dùng chất liệu sừng, và đặt chúng không đối xứng với nhau. Chị xem này, một bộ váy rất xinh đẹp, sẽ cực kỳ nổi bật giữa yến hội. Thấy không!"
Liễu Tuyệt Luân nở một nụ cười xán lạn, cực kỳ hài lòng trước tác phẩm của mình.
Hà Mỹ Nhã không nén được vỗ tay khen ngợi, cũng cười theo:"Đẹp! Rất tốt, thật quá tuyệt, đúng là một ý tưởng hay! Cái tôi muốn chính là cảm giác thế này."
"Hứ, đúng không, tôi đã nói trước kia là do chị thiếu trí tưởng tượng mà, xem đi, đây chẳng phải là cứ mặc cho suy nghĩ bay bổng thử hết mọi điều là sẽ có kết quả à." Liễu đại tiểu thư khoanh hai tay trước ngực, nâng cằm lên 45 độ tạo dáng điệu kiêu căng, cái vẻ đắc ý ấy đến ngay cả chim công có xòe được hai cái đuôi ra cũng chưa kiêu ngạo bằng.
Đương nhiên Hà Mỹ Nhã biết đây là Liễu Tuyệt Luân cố ý nói đùa, dù sao thời gian qua cô cũng bị bà liên tục chèn ép, có được cơ hội tất nhiên phải phản kích để hòa nhau rồi. Hà Mỹ Nhã cười nói: "Paris, tôi không nhìn lầm cô, chỉ cần chút chỉ điểm, cô đã có thể phóng xuất ra tài hoa chói mắt. Tôi đã nhìn thấy thành công sắp tới rồi, rất cảm ơn cô."
Tuyệt Luân cũng khó được một lần khiêm tốn, cười: "Chị Hà kiến thức rộng rãi, ý kiến của chị quả thật cho tôi không ít linh cảm, tôi mới là người phải cảm ơn."
Thượng đế đóng một cánh cửa này trước bạn, tất nhiên sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa khác. Nếu chỉ một vài lần thất bại mà nhụt chí, thì làm sao có thể có được thành công sau này.
*
* *
Sau khi rời khỏi công ty Mỹ Nhã, Tuyệt Luân thật tự nhiên lái xe về phía hội quán, mà đã tới hội quán thì không thể không nhớ tới Hạ Thi Khâm. Đây là chuyện không cách nào thay đổi, ở cạnh nhau năm sáu trời khiến cuộc sống của hai người gần như hòa chung một nhịp, bất cứ làm chuyện gì, nhìn thấy vật gì bên cạnh mình thì đều có thể có chút liên quan đến đối phương, vì thế rất dễ dàng khơi gợi lên ký ức. Ngược lại, nếu nói rằng đã quên hết rồi, thì nghe có vẻ như nói dối.
Dù đã đi đến nửa đường, những Tuyệt Luân vẫn quay xe lái về căn hộ.
Lúc đến nơi thì cũng đã hai giờ chiều, trong căn nhà rộng lớn chẳng hề có chút tiếng động, Hạ Thi Khâm đang say ngủ ở trong phòng, chỉ có chiếc giá truyền nước cùng một đống lớn các loại thuốc ở cạnh đầu giường mới cho thấy rằng đã từng có bác sĩ ghé qua, Mộc Phi còn để lại một tờ giấy nhắn đặt bên cạnh đống thuốc, dùng tiếng Anh lưu loát dặn dò giờ nào thì uống thuốc, rồi cần lưu ý những gì.
Tuyệt Luân ngồi xuống mép giường, cúi người đặt tay lên trán Hạ Thi Khâm muốn kiểm tra, đuôi lọn tóc xoăn cuốn sóng của cô vì động tác ấy mà qua bả vai rơi xuống, nhẹ nhàng sượt qua hai má Hạ Thi Khâm, nhưng không làm cô ấy tỉnh dậy. Có vẻ đã hạ sốt rồi, cái thân thể hư hỏng của