Beta: Cá Vàng Tung Tăng, Gấu Takatsuko
Màn đêm buông xuống, những ánh đèn rực rỡ dần dần hiện ra. Trong khung cảnh người người tấp nập tìm đường về nhà này, Kha Uy lại ngồi trầm lặng trên băng ghế ở quảng trường nhỏ trước công ty. Bởi vì giờ phút này cô chẳng hề có tâm tình muốn về nhà, trong đầu đều tràn đầy suy nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa mới xảy ra.
* * *
Kha Uy bước vào thang máy, một giây trước khi cửa thang máy khép lại thì Tô Lệ cũng bất ngờ theo vào. Tô Lệ là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, tóc búi đoan trang, làn da trắng trẻo, môi sen mày liễu, mặc trên người đều là trang sức sang quý và quần áo tinh xảo, khiến bà toát ra quý khí bức người. Kha Uy lễ phép chào hỏi, nhưng cũng cảm thấy không khí này có vẻ thật ngượng ngập. Gặp người quen trong thang máy nhưng người ta lại không biết mình, hơn nữa còn là người thân của cấp trên, sau khi chào hỏi thì quả thật không có đề tài gì để nói, mà cố tình lại phải ở cùng trong một không gian nhỏ hẹp không thể tránh đi đâu được. Bầu không khí thế này thì liệu có mấy ai cảm thấy tự nhiên thoải mái chứ.
Bất ngờ là, Tô Lệ lại là người chủ động bắt chuyện: "Cô Kha, quan hệ của cô và Thi Khâm nhà tôi có vẻ khá tốt. Nó vì yêu thích mẫu thiết kế của cô nên mới đưa cô từ một nhân viên nhỏ bình thường lên tới chức tổng giám sát thiết kế của thuyền Tinh Tâm, có phải không?"
"Vâng, đúng là vậy. Tôi có thể hoàn thành được nó đều do cô Hạ tin tưởng, cho tôi cơ hội." Kha Uy trả lời bình thản như đây chỉ là một cuộc trò chuyện thông thường.
Lời Tô Lệ lại chợt xoay chuyển: "Nhưng mà, tôi cũng nghe nói, hồi trước nó bất ngờ chia tay với Liễu Tuyệt Luân rồi dốc lòng theo đuổi một người, chính là vị thiết kế trưởng của thuyền Tinh Tâm."
"Bà Hạ..." Kha Uy lập tức bị nghẹn không thể nói ra lời. Đúng là gừng càng già càng cay, cách nói chuyện của Tô Lệ quá tuyệt diệu, nói như vậy khiến Kha Uy muốn đáp rằng không phải cũng không được, mà nhận cũng chả xong.
"Vì sao đến giờ vẫn không có tiến triển? Cô không thích nó à?" Tô Lệ hỏi thẳng.
Kha Uy vội vàng phủ nhận: "Không phải!"
Khóe miệng Tô Lệ nhếch lên đầy hứng thú.
Lúc này Kha Uy mới nhận thấy mình phản ứng có phần kích động, nên cúi đầu.
"Con gái của tôi được rất nhiều người theo đuổi, nếu nó đã có ý thì cô cũng không nên chỉ đợi nó chủ động tiến gần. Cô Kha là một người có điều kiện rất tốt, vừa có tài lại trẻ tuổi, khí chất thanh lệ đúng mực. Tôi hiểu con gái mình, kiểu nó thích là người như cô." Con gái của bà luôn chỉ thích phụ nữ giỏi giang, nhưng Liễu Tuyệt Luân lại là một ngoại lệ, chỉ là bà không ngờ rằng cái ngoại lệ đó lại kéo dài nhiều năm như vậy.
"Sao bà Hạ lại nói chuyện này với tôi?" Vốn thông minh lại cẩn thận, Kha Uy dễ dàng nhận ra thâm ý trong lời nói của Tô Lệ. Nghe như đang... cổ vũ cho cô và Hạ Thi Khâm có "gì đó". Nhưng thế thật không hợp logic nha, vừa nãy cô còn nghe thấy Tô Lệ và Lưu Bảo Châu căng thẳng với nhau vì chuyện Hạ Thi Khâm thích phụ nữ.
"Vừa rồi chắc cô đã nghe được chúng tôi nói chuyện", Tô Lệ đột nhiên nhắc đến chuyện này "Tôi và mẹ cả của Thi Khâm đều không thích nó ở bên Liễu Tuyệt Luân." Tô Lệ cười nói tiếp "Phụ nữ luôn có trực giác rất chính xác với chuyện tình cảm, những gì tôi nói chắc cô hiểu rồi."
"Nhưng Hạ Thi Khâm không thích tôi..." Cô có nên cảm thấy kiêu ngạo vì được mẹ của Hạ Thi Khâm cất nhắc không nhỉ? Thật khiến cho người ta không biết làm sao.
"Cũng bởi vì nó không thích cô nha." Tô Lệ đáp như đó là chuyện đương nhiên, sau đó cười đầy ẩn ý, "Nhưng không phải cô thích nó à? Trước kia vì nó muốn theo đuổi cô nên mới chia tay với Liễu Tuyệt Luân, vậy thì sao giờ cô không thử một chút."
* * *
Nhớ tới đấy tâm tình của Kha Uy khá phức tạp. Mẹ của Hạ Thi Khâm cổ vũ, thậm chí còn ám chỉ sẽ ủng hộ cô quyến rũ Hạ Thi Khâm, thế nhưng đó hoàn toàn không phải vì Tô Lệ thích cô nên mới giúp. Làm mẹ có mấy ai sẽ hi vọng con mình thích phụ nữ chứ, rõ ràng bà ta muốn dùng cô để chen chân vào đẩy Liễu Tuyệt Luân ra xa —— Và chọn cô chỉ bởi vì Hạ Thi Khâm từng thích cô, nhưng không phải là kiểu thích mà chị ấy đã dành cho Liễu Tuyệt Luân.
* * *
"Vivian, sao em lại ở đây thế?" Hôm nay Hạ Thi Khâm tăng ca, lúc xuống dưới cửa công ty để chờ tài xế lái xe tới đón, thì thấy được Kha Uy đang ngồi một mình trên ghế dài bên đường.
"Hạ ~" Gặp Hạ Thi Khâm đương nhiên Kha Uy vui vẻ, không ủ dột nữa mà nở nụ cười tươi.
Có điều Hạ Thi Khâm vẫn phát hiện được sự gắng gượng bên trong nụ cười đó, cô hỏi Kha Uy: "Em làm đến tận giờ này sao? Sắc mặt em không tốt lắm, có chuyện gì không vui à?"
"Ừm..." Thật ra điều phụ nữ cần khá đơn giản, đó là ở lúc họ mệt mỏi bất lực lại nhận được lời hỏi thăm từ người họ thích, thế là thỏa mãn rồi. Lòng Kha Uy cảm thấy ấm áp, nên giọng cũng mềm mại hơn: "Chỉ hơi mệt chút thôi..."
"Có phải tôi tạo cho em nhiều áp lực lắm không, công việc gần đây quá bận sao?" Hạ Thi Khâm biết những người làm việc cạnh mình chắc chắn không dễ chịu, có một người chủ làm việc đến quên sống quên chết, thì thật dễ tưởng tượng được cấp dưới sẽ phải khó khăn thế nào. Nghĩ một lúc rồi cô cười bảo: "Không thì để tôi mời em ăn một bữa coi như đền bù nhé."
Chỉ là cuối cùng hai người không đi ăn cùng nhau, với Kha Uy thì cô đang có tâm sự, đâu có tâm trạng mà ăn uống. Còn với Hạ con giời thì cô ta càng ước gì chẳng cần ăn cơm, không có ai nhắc cô phải ăn thì cô càng thích. Hai người vừa dạo bước đi dọc theo đường vừa tùy tiện nói chuyện, tuy không có tình cảm yêu đương với Kha Uy nhưng cô ấy vẫn là kiểu người mà Hạ Thi Khâm coi trọng, nên Hạ mỗ cứ cực kỳ vui vẻ nói chuyện mà vô tình không để ý tâm trạng phức tạp của Kha Uy.
Macao nhỏ mà giáo đường lại nhiều, nếu đi bộ thì chỉ cần qua mấy ngã tư thôi bạn sẽ có thể gặp một tòa giáo đường —— Không phải các giáo đường được đặt quá gần nhau, mà chỉ là nó cách không xa.
"Ôi~ mệt chết đi được, tôi phải nghỉ ngơi chút đã", Hạ Thi Khâm kêu lên.
"Vâng, chân em cũng mỏi nhừ rồi", Kha Uy