Beta: Cá Vàng Tung Tăng, Gấu Takatsuko
Trong mắt của thư ký Vương thì sếp của bà là một đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, được mọi người cưng chiều đến hư hỏng. Rồi mười mấy năm sau đó, mỗi năm tận mắt bà lại chứng kiến cô ấy dần dần thay đổi, từ ngây ngô đơn thuần lột xác thành sắc bén chua ngoa. Nhìn cô ấy từ khi mỗi lúc gặp chuyện khó khăn lại chui vào góc phòng làm việc yên lặng, đến khi cô ấy trở nên vừa chính vừa tà, biết cách dồn đối thủ đến bước đường cùng. Chỉ có một điều duy nhất không thay đổi, đó chính là cô ấy vẫn luôn cho bà sự tin tưởng mãnh liệt, rằng cô ấy hoàn toàn có năng lực làm được bất cứ những gì cô ấy muốn.
Mặc dù là người thường xuyên ở cạnh Hạ Thi Khâm nhất, nhưng đến thư ký Vương cũng rất hiếm khi thấy được dáng vẻ buồn bực, tức giận đến hổn hển không cách nào khống chế được cảm xúc của vị sếp cao quý nhà mình. Chỉ ngoại trừ những lần cư xử hơi trẻ con trước mặt cô Liễu, còn lại trong việc làm ăn trên khuôn mặt xinh đẹp của sếp lúc nào cũng là nụ cười biếng nhác, thái độ nhàn nhã ung dung, hệt như mọi chuyện chẳng có gì to tát.
Vì vậy chuyện xảy ra hôm nay đúng là khác thường. Hạ Thi Khâm vừa đến văn phòng liền chọn đọc tài liệu về hội nghị cổ đông. Khi đọc đến đoạn ghi lại các cổ đông biểu quyết đồng ý cho Lưu Bảo Châu ký giấy bổ nhiệm phó chủ tịch và phó tổng giám đốc, thì sắc mặt Hạ Thi Khâm trở nên khó coi vô cùng. Cô tức giận gạt tất cả giấy tờ trên bàn xuống đất, đập mạnh hai cái xuống bàn, bực tức quát to: "Thật quá đáng! Ỷ vào giữ nhiều cổ phần là làm loạn, vì kiềm chế tôi mà cứ làm bậy vậy sao?! Sớm muộn gì cái công ty này cũng bị bọn họ chơi cho sạt nghiệp, trong đầu mấy người đó chỉ toàn rơm rạ à. Không có óc!"
Thư ký Vương thầm than trong lòng, trong đầu các thành viên cổ đông có toàn rơm rạ hay không thì bà không biết, nhưng quả thật công ty đang phải chịu ảnh hưởng rất lớn từ khủng hoảng tài chính gần đây. Ngày hôm qua, trong hội nghị cổ đông bà lớn nhà họ Hạ có ý định muốn chỉnh cô chủ, vậy mà cô chủ lại mặc kệ bỏ đi mất tăm. Bà lớn nhà họ Hạ đã ỷ vào tỉ lệ cổ phần mà mình nắm giữ cùng sức ảnh hưởng của các cổ đông nguyên lão, thật sự đẩy cháu trai bên họ ngoại của mình lên giữ chức phó tổng, từ nay về sau Hạ Thi Khâm làm việc gì cũng đều bị kiềm chế chân tay. Quyền lực vốn chỉ thuộc về riêng cô giờ lại bị kẻ khác chen chân vào còn đứng ngang hàng, thì làm sao chấp nhận được chứ, đặc biệt là đối với một người đã tự mình nắm giữ quyền hành từ mười bốn tuổi như cô.
Hạ lưu manh đương nhiên không phải người sẽ chỉ biết ngồi ở văn phòng mình nổi giận với thư ký riêng, sau khi đập bàn hai cái lập tức đứng dậy tiến thẳng tới văn phòng chủ tịch tìm hai mẹ của mình. Lưu Bảo Châu như biết trước Hạ Thi Khâm sẽ tới tìm, nên bà đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng đợi cô.
"Con gái hôm nay tới muộn, mẹ đã dặn dì giúp việc buổi trưa mang canh gà nấu sâm cao ly tới cho con, đã uống chưa thế?" Bà lớn nhà họ Hạ năm nay ngoài bảy mươi tuổi, cả tư thế và khí chất đều toát ra vẻ cao nhã của khuê tú truyền thống, trên người là bộ trang phục đầu đông của Christian Lacroix, nhìn hệt như một phu nhân quý tộc người Anh.
"Hự..." Một câu nói của bà quả thật như bốn lạng quét ngàn cân, khiến Hạ Thi Khâm dù có tức giận cũng không thể phát tác. Đã tức đến no rồi, còn bụng đâu mà uống canh gà sâm cao ly nữa chứ!, "Mẹ cả, mẹ làm như vậy là sao?"
Lưu Bảo Châu thong thả nói: "Năng lực của anh họ con rõ ràng có thể làm trợ thủ đắc lực cho con. Cổ phần công ty trong tay nó cũng không ít, bổ nhiệm nó làm phó tổng không chỉ củng cố địa vị cho gia tộc mình, hơn nữa còn chia sẻ được công việc giúp con. Chuyện này rất có lợi cho con đấy."
"Công ty có còn là của con không? Con không thích người khác chia sẻ đồ đạc của mình!" Giọng điệu Hạ Thi Khâm chẳng hề vui vẻ.
Dù thấy Hạ Thi Khâm tức giận nhưng Lưu Bảo Châu vẫn tươi cười, chỉ vào Hạ Thi Khâm mà nói với Tô Lệ: "Cô thấy sợ chưa? Cục cưng nhà chúng ta đang tức giận đây này, lớn thế rồi mà chẳng thay đổi gì cả." Nhưng nụ cười lập tức tắt ngay đó, "Mẹ còn sống ngày nào thì công ty vẫn sẽ là của con ngày ấy. Con còn ở đây ngày nào thì công ty vẫn sẽ chẳng thuộc về ai khác ngoài con. Nhưng mà cuộc sống bây giờ của con khiến mẹ không thể không lo lắng cho sau này. Nếu con vẫn tiếp tục ở bên thiên kim tiểu thư nhà họ Liễu, không chịu kết hôn sinh con làm người thừa kế, thì mẹ sẽ không thể để nhà họ Hạ tiệt đường hương hỏa, càng không thể để sự nghiệp mấy đời tổ tông truyền lại rơi vào tay người khác! Nếu con không có con, thì mẹ sẽ để con trai của anh họ con làm người thừa kế nhà họ Hạ. Tất cả những gì mẹ có sau này sẽ để lại cho nó hết."
"Mục đích của mẹ là vậy sao?" Cực kỳ vớ vẩn, Hạ Thi Khâm thậm chí không biết nên tức giận thế nào, nhíu mày lại thật chặt, giọng rất không tốt "Mẹ, mẹ và mẹ cả sao lại có ý nghĩ như thế chứ? Lấy công ty ra ép con kết hôn? Quá buồn cười, con không đồng ý..."
"Thi Khâm, con nên nghe lời mẹ cả." Tô Lệ lại khuyên bảo Hạ Thi Khâm.
Tô Lệ hiểu rất rõ Lưu Bảo Châu là người thấm sâu tư tưởng truyền thống. Vị tiểu thư danh gia này đã mang theo tài sản của toàn bộ gia tộc mình làm hồi môn gả vào nhà họ Hạ. Rồi vì không thể sinh đẻ nhưng cần người nối dõi nên bà ngầm đồng ý cho chồng ở bên ngoài ngoại tình, đến mức cho phép cả người phụ nữ mang thai với chồng mình về sống chung. Bởi thế mà Tô Lệ do sinh được Hạ Thi Khâm mới trở thành vợ hai của ba Hạ Thi Khâm, từ đó có thể thấy Lưu Bảo Châu coi trọng việc nối dõi của gia tộc đến thế nào. Vì việc ấy, bà từng có thể nhẫn nhịn hết thảy những điều không thể chịu đựng, làm hết thảy những chuyện bà cho rằng có khả năng.
Hạ Thi Khâm cùng mẹ cả nhìn nhau một hồi lâu, dù biết mẹ cả rất cưng chiều mình sẽ nghe lời của mình, nhưng bà là người đời trước tư tưởng bảo thủ, cho dù cô có kêu khóc om sòm cũng chẳng thể nào thay đổi được quan niệm của bà. Nghĩ thế Hạ Thi Khâm không khỏi chán nản, từ khi biết suy nghĩ cô vẫn luôn luôn gồng mình cố gắng để trở nên mạnh mẽ, không có giây phút nào dám nghỉ ngơi. Ngạo khí trời sinh khiến cô tin rằng mình có quyền tự quyết định hết thảy, sẽ không chịu sự trói buộc của