Hạ Khi Thâm đi rồi, Tuyệt Luân như chẳng có việc gì lái xe về căn hộ của cô và Hạ Khi Thâm, từ đầu đến cuối chẳng nhỏ lấy một giọt lệ. Chúng ta khóc chủ yếu là vì chịu uất ức, lấy nước mắt để phát tiết với việc hay người đã làm chúng ta buồn. Nhưng cũng có những lúc chúng ta rất đau lòng mà chẳng thể rơi được nước mắt, dù có khó chịu đến cực điểm cũng không muốn để người kia hay ai khác thấy được nước mắt của mình, vậy chẳng khác nào vạch vết thương đang đau đớn tới chảy máu đầm đìa của mình ra cho họ xem.
Về đến căn hộ Tuyệt Luân lập tức rút hết đường dây điện thoại, kéo rèm che kín cửa sổ rồi ngủ một mạch từ giữa trưa hôm nay đến ngày hôm sau. Chiều hôm sau, sau khi đã đợi đến điên người, Hà Mỹ Nhã mới thần thông quảng đại tìm được người giúp việc bán thời gian đến gõ cửa phòng ngủ đánh thức Tuyệt Luân dậy. Sau đó bà còn gầm rú vào điện thoại tống khứ chút buồn ngủ cuối cùng của Tuyệt Luân đi.
Hai người đều có tính nghệ sĩ nên thảo luận công việc thiết kế chẳng mấy khi ở nơi làm việc nghiêm túc, chỗ hẹn gặp lần này là cửa hàng hoa của Mạt Ưu. Vừa đẩy cửa vào Tuyệt Luân liền thấy một gã đeo kính quần áo bình thường, đang một tay cầm bó hoa trong cửa hàng của Mạt Ưu, một tay cầm chặt tay Mạt Ưu nói vội vàng: "Tôi lần đầu tiên đi qua cửa hàng này đã phải lòng em, xin em đồng ý làm bạn gái của tôi đi, hoa này tôi mua là để tặng em đấy. Chúng ta cùng ăn tối trước nhé, để có thể hiểu nhau hơn... Em đừng lo lắng, nếu là vì công việc tôi sẽ giúp em xin phép với ông chủ. Ông chủ của em mà biết tôi là ai nhất định sẽ đồng ý..."
Nhìn thật ngứa mắt, cái gã ngu ngốc này chẳng lẽ không thấy Mạt Ưu đã sợ tới mức toàn thân run rẩy sắp khóc thế kia sao? Vào cửa hàng hoa của Mạt Ưu có đủ loại người, có không ít người bị vẻ đẹp của Mạt Ưu làm cho nghiêng ngả, vào cửa hàng mua hoa là trực tiếp bày tỏ ý muốn theo đuổi Mạt Ưu. Những người đó phần lớn vì khí chất trong veo cao nhã của Mạt Ưu mà không dám mạo phạm đến cô. Vậy mà cái gã này lại to gan tới mức dám cầm tay Mạt Ưu, hừ, Tuyệt Luân đi đến nhấc tay gã kia lên, móng tay bấm mạnh vào da thịt gã ——
"Muốn làm gì?"
"Cô! —— là Par..." Gã kia đáng ra sẽ kêu lên đau đớn nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy Tuyệt Luân thì hai mắt đang bốc hỏa liền dại ra.
Tuyệt Luân hôm nay mặc một bộ đồ vô cùng hoa lệ chói mắt. Trang phục được cắt may hoàn mỹ tôn lên đường cong thướt tha động lòng người, chất liệu mong manh khiến da thịt trắng nõn của cô thoáng ẩn thoáng hiện đẹp mê người. Xinh đẹp là mục tiêu cả đời của đại tiểu thư nên cô sẽ không vì vết thương trong lòng mà để mình trông lôi thôi lếch thếch được, dù trời có sập cô cũng phải lấy hết tinh lực để ăn mặc thật đẹp chói lọi.
"Biết tôi là ai mà còn dám đến đây à?" Tư thế yêu mị phối hợp với khuôn mặt tươi cười nhưng ủ mưu, khí thế của Tuyệt Luân không phải ai cũng đỡ nổi.
"Tôi, tôi muốn làm bạn với cô ấy." Gã đàn ông ngu ngốc nhìn Tuyệt Luân nhưng mặt đỏ lại bừng, cũng chẳng dám đưa mắt nhìn xuống phía dưới cổ của cô.
"Anh á," Tuyệt Luân cười giễu cợt, "đến tư cách nói chuyện với cô ấy còn không có đâu. Anh biết tòa biệt thự màu vàng ở lưng chừng núi không? Sân vườn ở đó có trồng một loại hoa lan cực quý, gần đây chủ nhân không có ở nhà, tường nhà cũng không cao lắm, anh đi hái mấy bông về đây thì cô ấy sẽ làm bạn với anh, ngớ ngẩn!"
Gã đàn ông bị Tuyệt Luân kích đến cuống cuồng nhưng vẫn thật sự chạy ra khỏi cửa hàng leo lên xe phóng lên núi. Tuyệt Luân kéo Mạt Ưu vừa bị dọa sợ ngồi xuống ghế: "Cậu đó, sợ thì từ chối luôn đi, sao còn đứng bất động ở đó chứ? Sợ mà không nói được cứ hét lên chứ!"
Nguy hiểm không còn nên Mạt Ưu đã bình tĩnh hơn, nhưng lại có chút lo lắng: "Tuyệt Luân, cậu bảo người kia đến nhà bà Ba Cơ có phải sẽ nguy hiểm lắm không? Bà Ba Cơ không có ở nhà nhưng có ba con chó săn giữ nhà mà..."
Hà Mỹ Nhã nghe đến đó thì cười phá lên, đại tiểu thư vốn điêu ngoa cũng chẳng ngại chọc ghẹo người khác, ai mà dám đụng đến cô ấy chứ? Chỉ tội cái gã nhàm chán vô tội kia điếc không sợ súng.
Tuyệt Luân cáu: "Bà cười gì chứ, nhìn thấy Mạt Ưu bị dọa thế mà bà còn ngồi xem cho vui được à."
Xem ra tâm tình của Liễu đại tiểu thư hôm nay vẫn chưa nguôi. Hà Mỹ Nhã nhanh chóng nín cười, trải chỗ vải trong tay ra: "Nói chuyện chính trước vậy. Paris, cô xem cái này đi. Mạt Ưu khiến tôi thật kinh ngạc! Tôi biết là tranh trừu tượng của Mạt Ưu cực kỳ xuất sắc, nhưng vẫn không ngờ là cô lại đề nghị cô ấy vẽ tranh lên vải may của chúng ta, hiệu quả thật tuyệt vời, nhìn đẹp vô cùng!"
Được khen ngợi Mạt Ưu đỏ mặt, cất giọng nói nhỏ nhẹ khiêm tốn: "Cô quá khen, cháu chưa từng vẽ như thế, với lại cũng không có bố cục đáng kể, không biết có phù hợp với tưởng tượng của Tuyệt Luân hay không... Tuyệt Luân, Tuyệt Luân? Cậu có tâm sự gì sao?
"Ừm." Tuyệt Luân lên tiếng đáp, ánh mắt dù là nhìn tấm vải trên tay nhưng tâm tư thì không biết đã chạy đi đâu rồi, căn bản không nghe thấy Mạt Ưu nói chuyện với mình.
"Cậu làm sao vậy..." Mạt Ưu lo lắng xem xét cẩn thận Tuyệt Luân, thậm chí còn đưa tay lên sờ trán Tuyệt Luân xem có không khỏe chỗ nào hay không.
Hà Mỹ Nhã là người từng trải, bà chậm rãi nói: "Phụ nữ á, dù có thế nào cũng chẳng tránh khỏi chuyện tình cảm."
Im lặng một lúc lâu Tuyệt Luân mới thở dài một tiếng, thẳng thắn thừa nhận: "Tớ gần đây không được tốt lắm. Chẳng thể nói rõ là vấn đề gì, nhưng tình cảm Hạ Khi Thâm dành cho tớ... có lẽ rất phức tạp, ít nhất là tớ mơ hồ cảm thấy như vậy. Có đôi khi nghĩ lại, ngay cả Dụ Hiểu Dương yêu Hâm Nghiên sâu nặng như vậy, rồi Mộc Phi quyến luyến Mạt Ưu đến thế, cũng không thể tránh được việc chia cách. Nếu Hạ Khi Thâm chỉ yêu tớ bình thường, thì dựa vào cái gì có thể tự tin giữ chị ấy cả đời được đây."
Lời vừa nói ra, Mạt Ưu cũng ảm đạm, cô nhớ lại hai mươi mấy năm từ bé đến lớn dây dưa vướng mắc giữa cô và Mộc Phi. Hà Mỹ Nhã không đồng ý với cách nghĩ của Tuyệt Luân, ngược lại với cương vị là mẹ Dụ Hiểu Dương —— bà đưa ra bình luận.
"Có lẽ nên nghĩ thế này, không phải là tình cảm của Hạ Khi Thâm phức tạp, mà do cô nghĩ không đơn giản thôi. Mộc Phi và Mạt Ưu thì không nói, chuyện Hiểu Dương và Hâm Nghiên có nguy cơ tan vỡ trước mắt và chuyện cô phiền muộn đối với Hạ Khi Thâm theo tôi nghĩ đều có chung một nguyên nhân."
"Sao cơ? Sao có thể..." Tuyệt Luân có chút hoang mang, tình cảm giữa cô và Hạ Khi Thâm, tình cảm giữa Hiểu Dương và Hâm Nghiên hoàn toàn khác biệt mà.
"Ngay từ đầu vô thức mấy đứa đều cảm nhận được hoàn cảnh yếu thế của mình trong tình yêu, vì thế mới khiêu vũ theo ý riêng của mình. Theo thời gian tình cảm ngày càng sâu nặng, cô và Hiểu Dương đều cố gắng dẫn dắt tình yêu hướng theo ý mình, nóng lòng muốn người kia cũng cùng hòa nhịp với mình." Hà Mỹ Nhã xoa xoa trán, bà có mấy lời muốn nói với Hiểu Dương nhưng con bé không chịu nghe, bà lại cưng chiều con gái không muốn Hiểu Dương thừa nhận rằng cách nghĩ của con bé là không để ý đến suy nghĩ của Hâm Nghiên, không ngờ Liễu Tuyệt Luân cũng gặp vấn đề như vậy.
"Trong mắt tôi, cô, Hiểu Dương, thậm chí cả Mạt Ưu nữa, mấy đứa chưa chắc đã thụ động trong tình yêu. Có thể nói là hoàn