Vì sao ngày xưa cô lại cùng Hạ Thi Khâm quen nhau? Vì sao cô lại gạt bỏ nguyên tắc không cùng con cái nhà giàu yêu đương, mà yêu thích cái kẻ mười phần ăn chơi trác táng đó?
Ở khoảng thời gian này trong đầu Liễu Tuyệt Luân chỉ luôn xoay đi xoay lại những câu hỏi đó. Nhưng đây cũng không phải là đang tự hỏi mình hay muốn tìm kiếm câu trả lời. Hỏi chỉ vì không cam lòng, vì sự oán giận cùng thương tâm không có nơi phát tiết.
Cũng giống như trong phim truyền hình, một bà vợ sẽ mắng ông chồng vô dụng: "Vì sao trước đây tôi mù mắt chó đi lấy ông chứ", không cần có đáp án, mà chỉ là muốn trút bỏ tâm tình phức tạp, vừa yêu vừa giận vừa hận thôi.
Liễu Tuyệt Luân không quên chính mình trước đây đã từng chán ghét Hạ Thi Khâm như thế nào. Đa tình, quần là áo lượt, không lễ phép, mặt dày, tự cho là đúng, lung tung phê bình cô, hơn nữa còn là thương nhân! Ai ai cũng biết Liễu Tuyệt Luân sẽ rất vui vẻ yêu đương với bác sĩ, luật sư, học giả, những người chính trực có lý tưởng, và ghét nhất chính là những thương nhân giàu có thô thiển. Hạ Thi Khâm tập hợp toàn bộ những điểm Liễu Tuyệt Luân chán ghét, không ghét cô thì ghét ai đây?
Kết quả thế nào mà Liễu Tuyệt Luân lại sa vào lưới tình với chính Hạ Thi Khâm.
Hơn nữa nếu muốn truy cứu thì cô hẳn phải hận Hạ Thi Khâm vô cùng, hận đến có thể ăn tươi nuốt sống cô ta. Nghỉ hè năm đó, cô tới ở căn nhà trong làng du lịch, tối có đốt lửa trại khiến tâm tình cô rất vui, vì vậy uống hơn mấy cốc, đến nỗi không thể nhớ rõ người ta đưa cô về phòng như thế nào.
Cô chỉ nhớ rõ lúc nửa đêm thân mình khô nóng tê dại, và có một giấc mộng xuân, đối tượng trong mộng thật bất ngờ lại là một phụ nữ -- hơn nữa còn là Hạ Thi Khâm, người mà cô chán ghét. Cô nhớ trong mộng cô đã đánh cô ta, rồi cũng trong mộng cô bị cô ta hấp dẫn đến mê muội, không cưỡng lại được ham muốn, cảm giác này... là muốn cô ấy...
Đến nỗi cái "muốn" ấy là gì cô cũng không biết, chỉ nhớ rõ cảm giác trong giấc xuân mộng ấy rất chân thực, thân thể mơ hồ đau đớn, rồi bị cảm giác vui thích lấn át đi, cô không ngừng đuổi theo cái cảm giác vui sướng ấy, một lần lại một lần đạt tới đỉnh cao khoái cảm khó có thể nói lên lời. Mỗi một đụng chạm cùng ôm ấp, độ ấm cơ thể dây dưa và những nụ hôn nồng nhiệt, đều cực kỳ chân thực, nhưng cũng có lúc tựa như ảo mộng. Có lẽ nó đúng là mộng, bởi vì trước giờ cô luôn sợ nhất đau, nếu không phải là mộng thì làm sao cô có thể không thấy đau đớn, mà chỉ cảm thấy rung động không ức chế nổi đây...
Kết quả, ngày hôm sau khi tỉnh lại, Liễu Tuyệt Luân vừa xấu hổ vừa giận dữ, chỉ hận vì sao thể chất của mình tốt quá, không thể té xỉu ngay lúc này! Mộng xuân hôm qua bỗng chốc biến thành sự thật -- cô cùng một phụ nữ lên giường, hơn nữa người này còn là Hạ Thi Khâm!
Phải sau một lúc lâu, Liễu Tuyệt Luân mới hoàn hồn lại, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Ai cũng cho rằng cô gái xinh đẹp như Liễu Tuyệt Luận – nữ hoàng giao tiếp vô cùng nhiệt tình cởi mở, nhất định đã được thử hết mùi vị đàn ông, có ai sẽ ngờ rằng cô chưa từng chứ. Mà càng khiến người ta không thể tin được, đến ngay cả Liễu Tuyệt Luân cũng khóc không ra nước mặt, cô không ngờ lần đầu tiên của mình lại trao cho một phụ nữ.
Liễu Tuyệt Luân chỉ có thể cố tìm lúc Hạ Thi Khâm không chú ý để lặng lẽ trốn. Bằng không thì biết làm sao đây, cả hai nhà đều là những gia tộc có mặt mũi, càng không cần kể tới rất nhiều dự án hợp tác giữa hai xí nghiệp do Hạ Thi Khâm lúc trước vì theo đuổi cô mà cố ý nhường cho, cô có thể lấy đao mà làm thịt Hạ Thi Khâm sao (tuy rằng cô rất muốn)? Nếu gây ồn ào khiến tất cả mọi người biết thì chỉ làm cho người ta chê cười, scandal ở giới thượng lưu mỗi ngày đều được phát đi phát lại, cô cũng không muốn trở thành nhân vật chính trong một đề tài.
Đành phải ru mình rằng đó chỉ là một giấc mộng xuân. Dù sao cũng đã tới tuổi dựng vợ gả chồng, giữ lại lần đầu tiên cũng chả ăn được, hơn nữa Hạ Thi Khâm cũng chỉ là phụ nữ, chẳng qua là ngón tay thôi, không cần lo lắng sẽ có "di chứng" để lại. Cả đời không qua lại với nhau nữa là tốt rồi, coi như đêm ấy là do chính cô tự mình "an ủi"!
Không nghĩ rằng Hạ Thi Khâm lại không chịu buông tha cô, Liễu Tuyệt Luân càng giả bộ không có việc gì phát sinh thì cô ấy lại càng gắng sức theo đuổi. Có hôm Liễu Tuyệt Luân phát hiện có người theo dõi mình, căng thẳng nửa ngày mới biết hóa ra người lái xe theo phía sau chính là tiểu thư Hạ Thi Khâm chưa bao giờ chịu lái xe. Liễu Tuyệt Luân lúc này mới tức giận phóng xe nhanh muốn thoát khỏi Hạ Thi Khâm trên đường lớn.
Hai người, một người muốn chạy thoát, một người thì lại đuổi sát không buông. Liễu Tuyệt Luân lái xe chạy từ bán đảo cho đến Lộ Khâu, vòng qua Đại Quyển sau đó còn cố ý lái vào vùng núi. Từ xế chiều đến đêm, Liễu đại tiểu thư vì tức khí, mà biến xe thể thao trở thành xe việt dã, coi đường núi trở là đường nhựa để đi. Kết quả có thể đoán trước, với sàn xe thấp như thế, sau một hồi xóc nảy xe của Liễu Tuyệt Luân đã bị mắc kẹt ở một cái hố.
Ngay sau đó, Hạ Thi Khâm với kỹ thuật lái xe không thể tốt như lái tàu, cũng không kịp tránh né mà đâm vào đuôi xe Liễu Tuyệt Luân bị dừng lại đột ngột do lọt hố. May mà xe thể thao có tính an toàn cao, nên hai người không bị thương gì, chỉ có điều xe không chạy được nữa. Cứ như vậy, cả hai cùng cảnh ngộ bị nhốt ở chân núi.
Trong lúc chờ người lên núi đón, Liễu Tuyệt Luân vì vẫn còn tức giận nên không thèm quan tâm gì tới Hạ Thi Khâm, chỉ đến khi cô nghe được tiếng "ục ục ục". Ban đầu Liễu Tuyệt Luân quay lại liếc Hạ Thi Khâm một cái rồi vẫn không thèm để ý nữa, sau đó tiếng "ục ục" lại càng vang to.
"Ách, hì hì~" Hạ Thi Khâm sờ sờ bụng xấu hổ cười ngượng.
"Xì." Liễu Tuyệt Luân cảm thấy buồn cười. Chợt nhớ ra buổi trưa cô có mua bánh ngọt ăn chiều, không biết lúc đâm xe có bị hỏng hay không.
"Này, cầm lấy." Tuyệt Luân dùng một tờ giấy, đặt khối bánh ngọt Tiramisu tinh xảo vào lòng bàn tay Hạ Thi Khâm.
Có lẽ Hạ Thi Khâm rất đói, chỉ mở to mắt nhìn Liễu Tuyệt Luân sau đó ăn như hổ đói hết sạch hai cái bánh Tiramisu, lấy tay quyệt miệng rồi tiếp tục vươn tay: "Ngon lắm, còn muốn nữa."
Đại tiểu thư, cô đang gọi món trong nhà hàng sao... Tuyệt Luân trừng mắt nhìn cô: "Không còn, chỉ có hai cái thôi."
Không có đồ ăn, Hạ Thi Khâm lè lưỡi liếm miệng, muốn liếm hết lớp kem vẫn dính đầy quanh miệng mình.
Giống hệt mèo hoa, nhưng người này không phải mèo hoa vô hại mà là tiểu báo chết đói, Tuyệt Luân đột nhiên cười rộ lên, lòng cũng tan chảy.
"Đây, cho thêm một nửa." Liễu Tuyệt Luân tách phần của mình ra đưa cho Hạ Thi Khâm, cô ấy trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Tuyệt Luân, rồi cúi đầu há miệng một ngụm ăn hết miếng bánh trên tay cô.
Tuyệt Luân đôi khi sẽ nghĩ, yêu một người có khi chỉ vì một diễn cảm ngẫu nhiễn, một hành động lơ đãng của người đó, và việc đó chỉ mất có một giây đồng hồ. Bởi vì cái chân thực mà cô ấy chợt biểu lộ, không phải là kẻ ăn trên ngồi trước, ăn chơi trác táng, một tiểu nhân đầy mình tiếng