Nụ cười trên mặt Hạ Thi Khâm vẫn không đổi, thậm chí mắt cũng không chớp một cái nhìn hai người mẹ của mình, cứ như là họ đang nói những chuyện rất bình thường với mình kiểu: 'Thời tiết hôm nay thật tốt.' 'Con đã ăn gì chưa?', chứ không phải đang hỏi tội.
Lưu Bảo Châu từ khi biết tiểu tổ tông nhà mình cùng đám thân tín vội vàng bận rộn trong một tháng qua để tìm cách giành về một hợp đồng làm ăn lớn thì bà đoán được cô đã hành động. Chẳng qua bà nghĩ mình có lợi thế là số lớn cổ phần trong tay nên không can thiệp vào việc Hạ Thi Khâm ngầm tiến hành làm ăn. Cho đến khi cô đột ngột bay đi Dubai để ký hợp đồng thì Lưu Bảo Châu mới cảnh giác xem xét lại cẩn thận trình trạng công ty.
Không nhìn thì thôi, đến khi tìm hiểu mới giật mình. Lưu Bảo Châu sinh ra trong một gia tộc nhiều đời làm thương nhân, lúc còn trẻ bà không những là trợ thủ đắc lực của chồng mình, mà còn là một nhân vật quyền lực trong giới kinh doanh nữa, nên chỉ cần liếc mắt một cái thôi bà đã thấy rõ được ý đồ của Hạ Thi Khâm. Ngẫm lại chút Lưu Bảo Châu biết rằng mình đã thua, không thể dùng công ty để bức bách con gái được nữa. Nỗi lo lắng nhất của bà lúc này chính là tiểu tổ tông được nuông chiều thành hư nhà mình ấy ngộ nhỡ thật sự khăng khăng một mực đòi tách riêng công ty đóng tàu thì sao, như vậy thì cả tập đoàn Hải Hàng sẽ bị phân tách. Tới lúc đó đến khi chết rồi bà sao còn dám nhìn mặt chồng mình.
Chuyện này rất có khả năng, Lưu Bảo Châu hiểu rõ đứa con một tay bà nuôi lớn, nó chắc chắn sẽ làm được chuyện dứt khoát như vậy!
Lúc Hạ Thi Khâm vừa ngã bệnh thì thị trường cổ phiếu của tập đoàn suýt bị sụp đổ bởi tin tức báo chí đưa ra, lại thêm tin quyền thừa kế của tổng giám đốc bị đe dọa khiến lòng người trong công ty bàng hoàng, Lưu Bảo Châu và Tô Lệ đành phải tạm thời rời xa cuộc sống nhàn nhã để đến công ty trấn an lòng người. Lúc đó Lưu Bảo Châu mới phát hiện, thái độ của toàn bộ các giám đốc từ cao đến thấp trong công ty, cũng như các đại cổ đông đều đã chuyển hướng, hầu như bọn họ đều kiên định muốn giữ lại địa vị của Hạ Thi Khâm. Thì ra trong một tháng qua Hạ Thi Khâm đã làm được việc vượt xa dự tính của người khác. Đổ ra một nguồn vốn lớn đầu tư vào hạng mục cực tiềm năng, thành công ký hợp đồng với Hoàng thân Ghazi, từng cái một đều làm yên lòng sự tin tưởng của cổ đông, và hội đồng quản lý cấp cao, những gì Hạ Thi Khâm muốn có được đã sớm nằm gọn trong tay cô rồi.
Lưu Bảo Châu sau khi biết toàn bộ việc Hạ Thi Khâm làm thì thậm chí vui mừng tột độ, năng lực của con gái bà thậm chí còn cao hơn hẳn ba cô, không uổng công cả nhà kỳ vọng vào cô, không uổng công bà yêu thương cô bao năm qua như vậy.
Ban đầu Lưu Bảo Châu còn muốn chờ Hạ Thi Khâm xuất viện về công ty để tình trạng bấp bênh trong công ty nhanh chóng kết thúc. Nhưng không ngờ ra viện cả tháng trời mà Hạ Thi Khâm chẳng hề có ý định muốn về đi làm, ngược lại còn bỏ mặc mọi việc của công ty, quẳng tất cả cho người anh họ mà cô không vừa mắt với mấy vị giám đốc dưới quyền. Mỗi ngày chỉ chuyên chú vào lo cho chiếc du thuyền lớn và thiết kế trang phục với Liễu Tuyệt Luân.
Lưu Bảo Châu nhịn tròn một tháng, cuối cùng đến hôm nay thì đành tự mình đi tìm Hạ Thi Khâm hỏi tội.
Tô Lệ kéo Hạ Thi Khâm đến trước mặt Lưu Bảo Châu mắng cô: "Thi Khâm, mẹ cả đang hỏi con mà con còn cười đùa trả lời như thế, con—— "
"Con sẽ không tách tập đoàn." Hạ Thi Khâm bỗng nói một câu.
"Vậy con lập tức quay về đi làm." Lưu Bảo Châu không nói lời thừa.
"Con cũng sẽ không quay về." Hạ Thi Khâm nhàn nhạt trả lời, giọng nói vô cùng thoải mái.
"Chát!" Một tiếng tát vang lên.
Hạ Thi Khâm kinh ngạc. Khuôn mặt Tô Lệ thì đầy vẻ tức giận.
"Ai cho phép con làm vậy! Con nghĩ đây là việc riêng của con à? Hạ Thi Khâm, con cần phải gánh vác trách nhiệm, trách nhiệm đối với mẹ, trách nhiệm đối với mấy vạn cuộc đời. Con muốn vứt bỏ tất cả sao? Con không thấy có lỗi với ba của con à! Con làm cho mẹ thất vọng quá." Tô Lệ gằn từng tiếng không lưu tình.
Không thể nghe thêm được nữa, Tuyệt Luân dùng sức đẩy cửa vào, bước nhanh đến bên cạnh Hạ Thi Khâm. Sắc mặt Hạ Thi Khâm lúc này trở nên thật khó coi, cả người như một chiếc đèn sắp tắt đang lu mờ. Tuyệt Luân đau lòng cầm tay cô, nhìn về phía Tô Lệ và Lưu Bảo Châu, thái độ bình tĩnh, kiên định như một nữ thần chiến binh: "Dì không cần nói chị ấy như vậy. Hai dì đang coi nhẹ tấm lòng của chị ấy đấy. Nếu chị ấy thật sự muốn phản bội hai dì thì có thể dùng rất nhiều loại thủ đoạn để đạt được mục đích, vậy mà chị ấy lại lao tâm khổ tứ làm đủ việc để lợi ích của tập đoàn không bị ảnh hưởng chút gì. Vì chị ấy rất quan tâm đến hai dì, không muốn các dì thương tâm, ngay từ đầu chị ấy đã chuẩn bị thỏa hiệp rồi. Hai dì tại sao có thể nghi ngờ tâm ý của chị ấy, chẳng lẽ trong lòng hai dì nghĩ rằng để đạt được mục đích chị ấy sẽ bỏ mặc hai dì sao?"
Tuyệt Luân thật sự tức giận, cô sẽ không nể mặt dù có là người bề trên đi nữa. Cô giận dữ nói: "Chị ấy có suy nghĩ này cả hai dì đều không biết phải không! Chị ấy yêu thương hai dì như vậy, hai dì cũng không biết phải không! Hay là cả hai dì đều không thể khoan dung cho chị ấy chỉ bởi vì yêu quý hai dì mà mềm lòng không dám trở nên mạnh mẽ hơn?! Con không đồng ý cách hai người đối với chị ấy. Có thể dung túng tùy chị ấy làm bậy, cưng chiều chị ấy đến mức không cảm thụ được tấm lòng của người khác, lại còn không cho phép chị ấy yếu đuối, không cho chị ấy biết thế nào là yêu thương. Từ nhỏ đã dạy dỗ chị ấy phải chịu đủ loại trách nhiệm nặng nề, thậm chí còn cướp đi cả thiên tính thích đồ ngọt của trẻ nhỏ. Dù có chuyện gì xảy ra chị ấy vẫn sẽ ở cùng con, con không cần biết hai dì dùng cách gì để đối xử với chị ấy, con muốn chị ấy biết được điều quan trọng nhất không phải là trách nhiệm. Mà chị ấy cần được yêu thương, để được sống tốt hơn, vui vẻ hơn!"
Tuyệt Luân nói một hồi xong, không khí trong phòng lặng xuống, thậm chí còn có thể nghe rõ cả tiếng hít thở. Tô Lệ nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thi Khâm, bà nhớ đến lúc cô còn nhỏ vô cùng hoạt bát đáng yêu, khác hẳn với dáng vẻ buồn rầu bây giờ. Bà để ý nhất là việc mình cả đời không có danh phận, mãi chỉ là "đối tượng ngoại tình". Con gái bà là người duy nhất bà có thể dựa vào, vì để con gái nên người, thậm chí không biết từ khi nào bà bắt đầu che giấu đi... tình thương cần có của một người mẹ. Tô Lệ quay mặt đi không ngăn được nước mắt trào ra.
Lưu Bảo Châu thở dài, khí thế sắc bén lúc đầu giờ đã không còn nữa, bà đứng lên đưa khăn tay cho Tô Lệ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bà, dù không nói gì cũng đã thể hiện rõ tình cảm bên trong. Bà và Tô Lệ xoay người đi ra phía cửa, lúc đi ngang qua Hạ Thi Khâm và Tuyệt Luân, Lưu Bảo Châu vẫn giữ vẻ uy nghiêm của người bề trên nói: "Thân thể của con gái ta vừa mới khỏe lại, cô cần chăm sóc kỹ lưỡng cho nó, sau này dù có bất hòa gì thì cũng không nên làm ảnh hưởng đến sức khỏe như thế. Còn con, cho con một khoảng thời gian nữa hoàn thành cho xong việc của thuyền Tinh Tâm, nửa tháng sau phải lập tức quay về công ty làm... Anh họ của con còn thiếu kinh nghiệm, mẹ quyết định điều nó đến xây dựng chi nhánh công ty ở Đại Liên. Còn không mau đưa hai chúng ta rời thuyền?!"
Ý của dì là... Tuyệt Luân hiểu ý cười tươi. Lời nói của cô đối với người lớn mà nói là bất kính, cô cứ nghĩ sẽ làm hai người này nổi giận. Cũng may cô không phải là kiểu người thấy sắc mặt của người khác khó chịu thì sợ này nọ không dám nói, và hai bà mẹ của Hạ Thi Khâm cũng không hẳn là người hoàn toàn ngoan cố cổ hủ.
"Ha, ha ha ~" Hạ Thi Khâm vui vẻ cười ngây ngô. Lời mẹ cả đã rất rõ ràng, không ngờ là chuyện lại giống như phim thế này, quay lại cảnh vừa rồi, lúc Tuyệt Luân bảo vệ cô, trong lòng cô vô cùng đắc ý hệt như chú gấu mới trộm được mật ong vậy. Hai việc tốt đến cùng một lúc làm cô cứ cảm thấy lâng lâng.
Hạ Thi Khâm và Tuyệt Luân ở cầu thang mạn thuyền đưa hai bà mẹ xuống thuyền, một số vị khách tham dự yến hội cũng bắt đầu rời đi, còn có cả vài vị khách khác đang chuẩn bị lên thuyền nữa. Bởi vì đúng 12 giờ, thuyền Tinh Tâm sẽ nhổ neo bắt đầu hành trình đầu tiên, điểm đến sẽ là thắng cảnh nghỉ mát Maldives*.
* Maldives là một quốc đảo vùng nhiệt đới nằm ở Ấn Độ Dương, là một quần thể 26 đảo san hô hình vòng, được tạo nên bởi hơn 1000 đảo san hô.
Sau khi hai bà mẹ rời đi không bao lâu thì Hạ Thi Khâm và Tuyệt Luân ở trên boong thuyền gặp được Mộc Phi và ba người chị em của Tuyệt Luân, Hạ Thi Khâm tự nhiên để ý nhất đến Phó Hâm Nghiên. Hai nhà Phó, Khương bao trọn cả một sảnh tiệc để tổ chức tụ họp gia tộc, theo dự định ban đầu là Phó đại tiểu thư sẽ cùng "chồng sắp cưới" tuyên bố đính hôn trước bà con hai họ, nhưng cuối cùng lại thành cả hai người đều tuyên bố rằng bọn họ mỗi người đều đã có người yêu riêng, gây nên