Có lẽ Liễu Tuyệt Luân trời sinh là vật tỏa ánh sáng, bởi lẽ thế, cô ấy đi đến đâu cũng thu hút mọi ánh nhìn. Hoặc có thể, bởi vì khí chất của hai người phụ nữ ở góc kia quá xuất chúng, nên rất khó để cô không phát hiện ra. Hay bởi vì, trong thâm tâm của cô luôn nghĩ đến người đó, nên mới nhạy cảm với bóng dáng của Liễu Tuyệt Luân như vậy.
Tóm lại chỉ có thể nói, thế giới này thật sự quá nhỏ.
Mà người đang ngồi cùng Liễu Tuyệt Luân kia, Hạ Thi Khâm cũng biết, cô ta chính là một trong những người bạn thân của Liễu Tuyệt Luân, người đã từng thổ lộ với cô ấy, rồi sau đó đột nhiên mất tích, khiến cho những người bạn thân khác dù tìm cô ta mấy năm trời, vẫn không tài nào tìm được. Vì sao, khi bây giờ cô và Liễu Tuyệt Luân vừa chia tay, cô ta đã nhanh như vậy nghe được tin tức, rồi xuất hiện?!
Cô biết là cô không cần phải quan tâm tới điều đó, thế nhưng, chết tiệt, cô không thể rời được mắt đi.
Còn cô nàng Liễu Tuyệt Luân kia,nhanh như vậy đã có thể bắt đầu một tình cảm mới? Xem ra việc kết thúc của cuộc tình nhiều năm giữa hai người, chẳng gây cho cô nàng đó một chút chấn động tâm lý nào cả. Không có người này, thì lập tức đã có thể tìm được một người khác để bổ sung. Xem ra cô ta thật sự không yêu mình, mới có thể bình thường được như vậy. Cả tháng này cô đã không biết bao nhiêu lần nghĩ tới Liễu Tuyệt Luân, nhưng vẫn luôn gắng tránh tiếp xúc với cô ấy, chỉ vì cô sợ phải nhìn thấy nước mắt của cô nàng -- Nhưng mà bây giờ xem ra, cô thật sự đã quá đề cao chính mình rồi.
Liễu Tuyệt Luân thẹn thùng cười với người kia, và dựa đầu lên vai cô ta.
Ở trong trí nhớ của Hạ Thi Khâm, nữ hoàng giao tiếp xinh đẹp Liễu Tuyệt Luân này tuyệt đối là xứng với danh tiếng, cho dù là ở trước mặt cô, cô nàng cũng luôn luôn là hoàn mỹ diễm lệ, phong cách vừa cao quý vừa kiêu ngạo, là một đại mỹ nhân hoàn thiện. Lẽ ra ở bên nhau lâu, thì phải có thể nhìn thấy đủ mọi mặt của người đó. Nhưng Liễu Tuyệt Luân lại có một khả năng đặc biệt, để bất cứ lúc nào cô nhìn thấy cô ấy, cũng đều ở lúc mà cô ấy cực kỳ ngăn nắp xinh đẹp, và hoàn mỹ nhất.
Người như vậy đúng là tốt đẹp, chỉ có điều lại như không chân thật. Hạ Thi Khâm không phủ nhận, cô bị hấp dẫn bởi sự xinh đẹp của Liễu Tuyệt Luân, mỗi lần ở nhà nhìn thấy cô ấy, đều là dáng vẻ kiều diễm xinh đẹp, khiến cô khó thể rời được mắt đi. Giữa cả hai cũng chẳng thiếu những lúc có cảm xúc vô cùng mãnh liệt, có điều, ngoài những cảm xúc nhiệt liệt ấy, thì còn cảm giác quyến luyến với nhau đâu... Quyến luyến đâu...
Người con gái mà cô biết, hình như chưa bao giờ có cách ăn mặc giống giờ phút này, đó là buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần lửng ngắn, trông giống như một cô em gái ở nhà kế bên. Cũng chưa bao giờ từng có dáng vẻ tựa như chim nhỏ nép vào người... Hừ, như vào người cô nàng Đổng Tiệp đó.
Giờ phút này bạn họ Hạ dường như hoàn toàn quên rằng, bạn và Liễu Tuyệt Luân đã chia tay. Người ta như thế nào thì bạn cũng đâu thể xen vào được, vậy mà sao gương mặt giờ lại đen sẫm hệt như đang phát hiện bạn gái của mình yêu đương vụng trộm thế kia. Giờ Hạ Thi Khâm đột nhiên chỉ muốn, chạy qua để "chào hỏi" với Liễu Tuyệt Luân. Thế nhưng muốn là muốn như vậy, có điều cô còn chưa phải là người không biết cư xử như thế. Nếu Liễu Tuyệt Luân có người yêu khác thì cũng tốt, hừ, không phải vừa lúc sao, cả hai đều có tình cảm mới, chẳng có ai nợ ai.
Hạ Thi Khâm chẳng hề phát hiện suy nghĩ của cô lúc này đậm mùi ghen tuông thế nào, một mặt thì nói với chính mình, như thế này "Tốt lắm", có điều sắc mặt thì càng ngày càng khó coi. Cấp dưới nói cái gì cô cũng chẳng nghe vào được một chữ, dứt khoát đứng dậy khỏi ghế salon, mặt hầm hầm bỏ đi.
"Lần sau không được tới loại chỗ này để họp bàn công việc nữa, ở quán cà phê mà họp cái gì, chẳng có một chút nghiêm túc nào!" Hạ Thi KHâm Nghiên mặt quở trách mấy trợ thủ đang đi phía sau mình.
Mọi người vâng dạ đồng ý, cũng chẳng ai dám cất lời lên tiếng nhắc nhở với giám đốc của mình rằng, chính cô Hạ mới là người nói họp ở phòng họp rất khô khan đối với những nhà thiết kế đầy tính nghệ sĩ, nên cần phải tới nơi có không gian thoải mái vui vẻ mới có lợi cho sự phát huy sáng tạo... Giờ người nói tốt cũng là cô, nói không tốt cũng là cô, quả nhiên, giám đốc nữ là khó khăn hầu hạ nhất trên thế giới!
– – – – ✶✶✶✶✶✶✶ – – – –
Liễu Tuyệt Luân nín khóc mỉm cười, nữ hoàng ăn trên ngồi trước xinh đẹp như cô mà khóc đến đáng thương, lại ba phen bảy bận để người ta thấy, quả thật là chẳng còn mặt mũi nào. Mặt cô nóng lên, khuôn mặt không hề trang điểm hơi hơi ửng hồng, nhìn cũng thật xinh đẹp, động lòng người.
"Tớ đi đến phòng trang điểm, cậu chờ tớ chút nha." Liễu Tuyệt Luân cầm lấy xắc tay đứng lên.
Đổng Tiệp nhún nhún vai, tay làm ra thế xin mời, cô bình tĩnh nhìn về phía đoàn người đang đi ra ngoài bằng cửa hông ở ngay sau lưng Liễu Tuyệt Luân, người phụ nữ mặc quần sợi đay rộng và áo tím tơ tằm đang bị đám người vây quanh kia, chính là Hạ Thi Khâm.
Liễu Tuyệt Luân ở phòng trang điểm rửa mặt, lúc vừa sửa sang lại tốt thì bất ngờ gặp gỡ Kha Uy. Và ở khoảng khắc đó, trong đầu cả hai cô gái đều có suy nghĩ, hơn nữa còn rất phức tạp.
Liễu Tuyệt Luân thì nghĩ, Kha Uy ở đây, vậy chẳng lẽ Hạ tiểu nhân kia cũng ở gần đây? Ít nhiều cô cũng mơ hồ biết được nguyên nhân mà Hạ Thi Khâm muốn chia tay, là bởi vì chị ta thích một người phụ nữ khác, mà người phụ nữ ấy đại khái chính là vị Kha Uy tiểu thư trước mặt này.
Còn trong lòng Kha Uy lại bỗng cảm thấy chua xót, Liễu Tuyệt Luân ở trong này, khó trách vừa nãy chị ấy khác thường như vậy, bởi vì chị ấy nhìn thấy Liễu Tuyệt Luận nên mới đột nhiên bỏ đi sao.
Từ trước đến giờ mắt của Liễu tiểu thư luôn được đặt ở tận trên đỉnh đầu, thêm nữa cô và Kha Uy vốn cũng chẳng có giao tình chi, có thì chỉ là mâu thuẫn, cầm lấy túi đồ trang điểm, Liễu Tuyệt