Chuyện thứ 12
“Sai bét! Làm lại!”
“Làm lại thì làm lại, mày đừng có đập tao nữa, đầu tao là chỗ nhạy cảm…” tôi che đầu.
“Bài khó thì làm nhoay nhoáy, bài dễ thì không làm được, có ai như mày không?” thằng Quân kéo tay tôi ra, đập xấp giấy nháp vào đầu tôi đánh bép một cái. Từ ngày tôi nhờ nó kèm Toán, hôm nào nó cũng lộng hành thế đấy,mấy đứa người yêu đâu không ra và cấu với véo nhau cho đã đi, cứ chờ tới lúc kèm tôi mới giở võ là sao? Tôi lầm bầm nguyền rủa, bây giờ còn làm cái bao cát cho nó trút giận nữa, hôm sau nhất định không thèm gọi nó dậy chào cô xem còn thích thái độ không.
“Đau, đồ khốn, hôm nọ tao mới bị đá bóng vào đầu!” tôi rên rỉ.
“Lí do đấy mày nói một tuần trước rồi!” thằng Quân nhìn tôi cười đểu, cái thằng cuồng bạo lực này.
“Nhưng tao vẫn còn đau!” tôi cố cãi.
“Không muốn ăn đập thì làm đúng đi rồi nói.” Nó gõ gõ cái bút chì vào quyển vở của tôi. Tôi ấm ức cúi xuống, không nhờ nó ôn cho để mấy hôm nữa kiểm tra thì tôi đã chả phải khổ sở thế này.
“Mau lên,tao còn đi gặp người yêu nào, hết giờ đến nơi rồi!” Nó gõ cái bút mạnh hơn, ra vẻ sốt ruột.
Tôi nhếch mép “Bigba Bol hôm nay lại đòi đi chơi à?” trong đầu mường tượng cảnh hai đứa này dung dẻ dắt tay nhau nhảy chân sáo trong một cái vườn hoa toàn màu hồng kẹo cao su bệnh hoạn ở cái chốn điên rồ nào đấy. Dừng! Không được tưởng tượng linh tinh nữa, nổi hết cả da gà lên rồi!
“Không, hôm nay tao chia tay.” thằng Quân đáp tỉnh rụi, tay vẫn gõ bút chì đều đều. Tôi trố mắt nhìn nó, mầm mống vua S&M vừa nói gì cơ? Lại sắp làm tàn lụi một bông hoa nữa của ông giời rồi. 2 tuần, lạy giời.
“Mày đùa hả?” tôi buông bút nhìn nó, bất thường, bất thường quá!
“Tao nói đùa khi nào?” nó đáp, nhìn tôi vẻ nghiêm trọng. Không tin được, thằng này bị làm sao thế?
“Tao tưởng luật của mày là ít nhất một tháng cơ mà?” tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên, hỏi nó.
“Một số chuyện thay đổi” Nó đáp, không thể hiện tí cảm xúc nào trên mặt.
“Chuyện gì?” Tôi xán lại gần nó, mơi “Kể tao nghe coi! Tao không kể ai nghe đâu!”
Tức thì nó cốc vào đầu tôi “Không phải chuyện của mày! Làm bài đi, còn có 5’ kia kìa!”
“Không kể thì thôi, làm gì mà cứ sồn sồn lên thế…” tôi nói khích, nó lại giơ tập nháp lên.
Khốn nạn!
“Thôi tao làm mà, bỏ tay xuống đi!” một tay che đầu, tôi cúi xuống viết lia lịa. Thằng Quân cũng không nói gì nữa.
Đúng là có tật giật mình mà, chắc có biến đây. Có khi nào có em nào đó làm cho nó thay đổi quan điểm không? Cha chả, biết đâu đấy sắp tới lại gặp được người trong mộng của nó cũng nên. Cầu trời em ý trị được cái thói dùng vũ lực để dạy người và cái trò ngủ gật cùng với không đem sách giáo khoa đi học của nó nữa!!!
-
Chuông reo, thằng Quân một tay xách cái cặp dẹp lép, một tay chống lên bàn, phi thân qua cái bàn rồi chạy mất tiêu,tôi lệt quệt bước ra.Locker của tôi có dính cái gì đó.
Tờ giấy dính con gián chết, chân còn động đậy, phía dưới có chữ.
“TRÁNH XA ANH MINH NAM RA, ĐỒ SÂU BỌ!”
xxMinaxx.
Điên, nghĩ là tôi sẽ sợ mà hét lên sao?
Lại là Minh Anh, không phải con bé này đang nhắm đến Đăng Nguyên hay sao? Chẳng lẽ nó lại chuyển mục tiêu ? À à, Linh Chi và Đăng