Chuyện thứ 3
Thằng sao đỏ cà chớn không dám bắt nạt tôi nữa, nhưng tôi vẫn nhìn đểu nó đều đều. Linh Chi với tôi thân hơn chút, và tôi bớt bị làm phiền hơn vì lũ rađa xung quanh đã nhận ra được trái tim hotgirl đang hướng về ai nên đã tự động rút lui bớt. Ngoài ra mọi thứ vẫn thế, trừ Hoàng Minh Nam. Dạo này hắn ta có vẻ chán cái trò yêu đương nhăng nhít. Thay vào đó, hắn ta, vào một ngày đẹp trời đã đến trước của lớp hét ầm tên tôi lên đòi gặp bằng được rồi buông một câu xanh rờn.
“Tôi quyết định cho phép cậu làm bạn với tôi.”
4
Tôi trợn mắt. Cái gì mà cho phép, nghĩ mình là ai chứ?
“Gì cơ? Tôi nghe không rõ?” Tôi nói khích hắn.
“Từ nay cậu có thể là bạn của tôi, nghe thủng chưa?” hắn ta cười vẻ kênh kiệu nhìn tôi.
“Xin lỗi, cậu là cái gì vậy, nghĩ tôi muốn làm bạn cậu lắm sao?”
Hắn ta khựng lại. “Cậu…”
“Đi học cách cư xử cho lịch sự đi rồi quay lại đây!” Tôi đinh quay đi thì đã bị hắn kéo lại.
“Được rồi, xin lỗi. Sau hôm nọ tôi đã nhận ra rồi, tôi muốn sửa chữa lại. Giúp tôi được không Linh Lan?”
Tôi nhìn hắn ngờ vực.
“Tôi không phải kẻ ngốc mà không nhận ra, tôi chỉ là nhất thời…” Hoàng Minh Nam lẩm bẩm như có lỗi thật.
Nói thật là tôi chả tin cái vẻ mặt kia tí nào cả. Nhưng càng đứng đây lâu càng rách việc.
“Được rồi.” Tôi nhìn hắn, thở hắt ra.
“Làm bạn chứ?” Hắn đưa tay ra, tôi liếc tay hắn mất vài giây rồi mới đưa tay ra bắt, mím môi cười lấy lệ.
“Bạn tốt.”
Minh Nam cười toe toét nhìn tôi rồi chạy đi. Dở người chắc. Tôi đi vào lớp, lập tức bị mấy đứa con gái ném vài ánh nhìn khinh bỉ tới. Cái gì vậy? Tôi có làm gì đâu, Minh Nam, hắn hại chết tôi rồi. Hay hắn làm trò này là có chủ ý? Hừm hừm…
Đang suy nghĩ linh tinh thì bỗng dưng thằng Quân ở đâu chui ra, giật quyển sách trên tay tôi.
“Ê này!” tôi giằng lại, tách từng ngón tay đang túm chặt của nó ra khỏi quyến sách giáo khoa môn Lý.
“Tao quên sách.” Nó bật ra một câu cụt lủn, tay vẫn giữ quyển sách.
“Mày không thể hỏi mượn đàng hoàng sao?”
“Mượn.” nói rồi nó giật mạnh làm tôi mất đà đập đầu vào bàn.
1
Aaaah!!! Thế này thì còn gì là người hả giời, tội nghiệp cái đầu tôi, đồ bạo lực. Tôi ôm đầu rên rỉ, không quên ném cho thằng Quân cái nhìn tức tối. Lúc này nó đang bụm miệng cười khùng khục. Con heo Quân, nhất định có ngày tôi sẽ trả đũa.
“Mày phải thấy mặt mày lúc đó, hahaha…” Nó vừa nói vừa cười rất thỏa mãn, thằng khỉ. Tôi bực tức đạp vào chân nó một cái thật mạnh, nó kêu không ra tiếng. Chết đi, giờ thì ai cười ai nào. Tôi nín cười, cố ngồi thẳng lên để tránh bị giáo viên soi. Nó nhìn tôi lầm bầm không ra tiếng với tôi như tôi vẫn làm với nó khi có giáo viên vào lớp “Mày điên chắc?”
Tôi gật, cười toe rồi lại cúi xuống quyển sách Lý tẻ nhạt. Chưa gì đã thấy buồn ngủ rồi, đêm qua mình đi ngủ sớm mà, lần sau mất ngủ nhất định phải đem sách Lý ra đọc.
10
-
Chiều. Tôi lò dò bước ra chỗ khán đài sân bóng, chọn một chỗ mát mẻ nhiều gió nhất, gác