Epilogue
Sau khi xuống khỏi cái nóc tòa nhà bừa bãi kinh dị thì Hoàng Minh Nam đã phải tốn đến cả tiếng đứng giải thích với mấy bác bảo vệ áo xanh mặt lạnh như tiền. Hắn ta không chịu bỏ tay khỏi người tôi kể từ cái lúc đấy đến giờ, cả lúc nói chuyện với bác bảo vệ hắn ta cũng cố tình đứng sát sạt vào người tôi, như thể tôi sẽ chạy mất hay bốc hơi vậy.
Không phải tôi không thích, tôi chỉ muốn nói ra thôi.
Cái hội trường lại đặc người và buổi prom lại tiếp tục. Đến lúc này tôi mới dứt được Hoàng Minh Nam ra để đi tìm thằng Quân. Vừa xuống đất là nó lại biến mất vào đâu đó. Nó nợ tôi một câu chuyện, không trả không về.
Tìm mãi mới thấy nó đang đứng tựa cột, tay cầm li nước rất kiểu cách, mắt ngó ra sàn nhảy đầy đăm chiêu như đang cố nghiệm ra cái chân lí khỉ gió nào vậy. Tôi tiến tới chỗ nó.
"Êu! Thằng điên!" tôi khoa tay trước mặt nó.
"Này, ăn nói kiểu gì thế hả?"nó ngước sang nhìn tôi, lại biểu diễn vẻ mặt khinh bỉ điệu nghệ của nó, miệng nhếch lên.
"Tao thích gọi mày là gì kệ tao!"tôi khoanh tay, cười.
Nó cười khểnh"May cho mày là hôm nay tao đang vui, không thì..."
"Chuyện mày cần nói là gì?"
"Hả?" nó nheo mắt nhìn tôi."Chuyện nào?"
Tôi trợn mắt"Chuyện vừa nãy ở cầu thang chứ chuyện nào? Định đánh trống lảng à?"
"Cái đó hả? Chẳng có gì cả." nó nhún vai, tiếp tục uống nước. Thế là thế quái nào. Định chơi nhau à?
Tôi đạp lên giày thằng Quân"Này, chẳng có gì là sao?"
"Là chẳng có gì cả. Hỏi ngu."nó chẳng thèm đạp lại, cũng chẳng buồn nổi điên, nói nhạt.
Tôi ngó nó đầy bực mình. Thằng điên này, còn định đùa tới khi nào nữa? Muốn đấu mắt chứ gì, được thôi. Tôi sẽ đứng đây tới chừng nào nó chịu nói ra.
Nhìn nhau mất một lúc, thằng Quân mới thở hắt ra, nói."Không tin được là tao lại phải đi giải thích cho mày thật."
Yes!!!Thua đi!
"Ừ?"
"Tao đã không làm gì cả, cái chuyện kia ấy, tại vì..." nó hít vào, bật ra được vài chữ.
Vì sao? Khổ quá, cứ làm nhau tò mò thế!
"...tao nghĩ là tao không thích để mất cái mà mày với tao đang có hiện tại..."thằng Quân tiếp tục ậm ờ đầy khó chịu.
Ý mày là tình bạn của tôi với nó ấy hả? Ôi, thật á...
"...hoặc có thể là tao cũng chẳng thích mày đến thế." Nó nhún vai, cười đểu nhìn tôi.
Rút lại câu trước, đúng là loại chẳng ra gì mà!
"Thế hả?" tôi nheo mắt nhìn nó. Mày tốt bụng gớm. Vui có chừng, dừng đúng lúc quá!
Thằng Quân uống nốt ngụm nước còn lại trong li của nó, chép miệng"Tao thấy là mày nên quay lại đi, thằng kia sắp sửa lăn ra ăn vạ rồi đấy!" một ngón tay của nó chỉ phía sau tôi.
Tôi quay lại, Hoàng Minh Nam đang nhìn về phía này bằng con mắt của chó con bị lạc và trông ức chế hết biết. Lại nhìn lại thằng Quân, nó đã bước đi được vài bước. Nhanh thế, thằng này. Tôi vội nói với theo.
"Này!Tao với mày, vẫn thế chứ?"
Nó hơi quay lại, vừa nói vừa cười."Tại sao không?"
Đấy là nụ cười chân thành nhất của nó từ trước tới giờ. Tôi nghĩ thế.
Lúc tôi bước tới, Hoàng Minh Nam vẫn không chịu bỏ cái mặt trẻ con ra, hắn ta còn phụng phịu nói."Tưởng bỏ đi luôn không trở lại chứ!"
Kinh chưa, vừa quay lại với nhau được mấy tí mà đã lên mặt cơ đấy!
Tôi bước tới trước, đưa tay lên vuốt má hắn, nhướn người lên. Hoàng Minh Nam lập tức vòng tay qua người tôi, hơi kéo tôi sát lại phía hắn. Cách môi hắn một đoạn cực nhỏ, tôi dừng lại, lùi đầu ra. Hoàng Minh Nam lập tức mở mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Lại cúi xuống lần nữa