Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến
Beta: Cách Cách
______________________
*Note: :> tui sẽ để Nhan Tư Trác đổi xưng anh - tôi ở một vài tình huống cho nó tình thú nhé, sau này xác định quan hệ thì đổi anh - em luôn :>
_____________________
Vương Tấn không thích mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, sáng sớm hôm sau đã về nhà. Trong nhà không có ai, anh tắm rửa xong liền lao lên giường, lúc tỉnh lại đã là buổi chiều.
Anh bị cảm giác khô nóng làm cho tỉnh lại.
Vương Tấn khó chịu ngồi dậy, áo ngủ từ tơ lụa mở ra lỏng lẻo, lộ ra bộ ngực phập phồng bên trong. Đôi chân dài của anh kẹp lấy chăn, cả người phủ một lớp mồ hôi mỏng, lộ ra màu hồng nhàn nhạt vì tìиɦ ɖu͙ƈ, ngay cả thở dốc cũng ướŧ áŧ đến đáng sợ, hiển nhiên là trạng thái trước kỳ động dục.
Anh mờ mịt nhìn vào hư vô một lát, não cuối cùng cũng hết trì độn, với tay lấy di động.
Quan Triều tiếp điện thoại rất nhanh, âm thanh có vẻ ồn ào, đầu bên kia có vẻ đang hò hét gì đó, “Alo, Vương tổng?”
Vương Tấn cố gắng nuốt nước miếng, miễn cưỡng ổn định hơi thở, “Bác sĩ Quan, có thể nói chuyện một chút không?”
“A! Cái di động chết dẫm này… Có thể, ngài cứ nói đi!”
Vương Tấn nhắm mắt lại, từng ngón tay nắm chặt lấy khăn trải giường, “Tôi muốn hỏi chút, trong lúc Omega mang thai có phải sẽ có triệu chứng động dục không?”
“A?” Quan Triều sửng sốt, lập tức hiểu ra, “Đúng vậy, Omega trong lúc mang thai tin tức tố hỗn loạn, có vài Omega sẽ có cả kỳ động dục giả, triệu chứng hoàn toàn giống kỳ động dục, nhưng lại trong thời gian rất ngắn, không có chu kỳ cố định, không làm cũng có thể vượt qua, chỉ cần có tin tức tố của Alpha an ủi là được.”
“Có cách nào phòng tránh được không?”
Thật ra mấy kiến thức sinh lý này, Omega từng trải qua giáo dục bắt buộc đều sẽ hiểu cả, nhưng Vương Tấn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phân hoá thành Omega, lúc đi học mà gặp tiết học sinh lý là chẳng thấy bóng dáng, nên là chẳng có tí kiến thức nào về lĩnh vực này.
“Đm, cậu tới khi nào đấy, làm tôi sợ hết hồn.” Quan Triều rủa một tiếng, còn nói gì đó, mới trở lại bên microphone, “Ngại quá Vương tổng, bên này hơi ồn tí, ngài vừa nói gì vậy?”
“......Tôi hỏi, có cách nào phòng tránh kỳ động dục giả không?”
“Không có.” Quan Triều khựng lại vài giây, cẩn thận sắp xếp câu chữ, “Vương tổng, ngài có phải là đang---”
Vương Tấn cảm thấy qυầи ɭóŧ đã sắp ướt đẫm, anh vặn vẹo thắt lưng đầy khó chịu, dùng sự ma sát giữa vải và da thịt, định giảm bớt sự ngứa ngáy và trống rỗng. Không đợi Quan Triều nói xong, điện thoại đã đột nhiên bị cắt đứt.
Vương Tấn cảm thấy lửa dục liếm lên từng sợi dây thần kinh, nướng chín cả người anh. Quằn quại như thế suốt hai mươi phút, anh cảm thấy bản thân dường như bị tra tấn đến không chịu được. Anh vơ đại một cái áo Nhan Tư Trác từng mặc, vùi mặt thật sâu vào đó hít một ngụm, hơi thở Alpha cường thế xộc vào khoang mũi, thẩm thấu vào lỗ chân lông thâm nhập vào mạch máu, làm cho anh run rẩy co người lại, như muốn chết chìm trong đó.
Vừa hay Nhan Tư Trác trở về từ chỗ Quan Triều, vừa đi vào phòng ngủ đã nhìn thấy cảnh này.
Nhan Tư Trác mắng thầm, một luồng hơi nóng ngay lập tức hội tụ ở bụng dưới. Hắn quỳ một gối xuống giường, nhìn xuống theo hướng ánh sáng, kéo cổ chân Vương Tấn đè xuống dưới thân, đỡ tính khí cương cứng đã dính chút dịch, phốc một tiếng cắm thẳng vào, làm Vương Tấn hừ nhẹ một tiếng như được giải thoát giữa hỗn loạn.
Nhan Tư Trác đẩy mái tóc đen xoã ra của Vương Tấn, lộ ra đôi mắt hẹp dài sâu thẳm kia, lúc này ánh mắt sắc bén kia đã bị một tầng nước ngăn trở, bày ra biểu tình mờ mịt muốn khóc. Hắn trầm mặc hôn lên đuôi mắt, mũi của Vương Tấn, sau đó hôn mạnh lên môi, cắn xé cho hả giận, thẳng lưng ra vào thật hung ác, cho đến khi Vương Tấn chịu không nổi phải giãy giụa.
Đây là lần đầu tiên bọn họ làʍ ŧìиɦ giữa ban ngày, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên một tầng ánh sáng vàng kim trên người Vương Tấn, đường cong đẹp đẽ thon gọn hiện ra, tràn ngập phong thái của giống đực, như vị thần bước ra từ trong bức tranh cổ. Mà vị thần ấy lúc này, lại mở rộng hai chân với phàm nhân, làm hành động hạ lưu nhất trong nhân gian.
Nhan Tư Trác dựng thẳng người, nắm lấy hông của Vương Tấn, rút tính khí từ trong lỗ nhỏ kia ra, qυყ đầυ thật lớn rời khỏi cửa huyệt, làm cho nơi đó túa ra từ từng luồng dịch thể, không chịu nổi mà co rút đóng lại, ngay giây tiếp theo, đột nhiên đẩy hông, hung hăng nhồi vào trong đó lần nữa.
“Ưm…” Vành mắt Vương Tấn nháy mắt đỏ lên, bị Nhan Tư Trác hôn lần nữa, căn bản không kêu ra được tiếng nào.
Một phát kia đâm quá sâu, thô bạo xông vào cửa khoang sinh sản, làm chỗ sâu bên trong lại càng ngứa ngáy hơn, như bị ngàn vạn con kiến bò trên khối thịt non kia, làm Vương Tấn vặn vẹo thắt lưng, tựa như hiến tế mà đón nhận cây đao thịt này, làm cho nó càng thọc sâu vào bên trong hơn.
Nhan Tư Trác như biết được ý nghĩ của anh, vẫn luôn khống chế được góc độ, ma sát xoay tròn bên trong vách tường, không đâm vào chỗ quan trọng, ngẫu nhiên chạm vào cửa khoang sinh sản, vừa chạm liền lui, chọc cho Vương Tấn dán vào trong ngực hắn nhịn không được phát run, quả thực sắp bị tra tấn đến điên mất.
“Cậu mẹ nó….” Vương Tấn khàn khàn lên tiếng, móng tay găm thật sâu vào bả vai Nhan Tư Trác, bị tin tức tố của Alpha bao vây đến gần như đánh mất lý trí, “Mau, mau vào….”
Nhan Tư Trác gác một chân Vương Tấn lên trên vai, không nhanh không chậm mà làm anh, tia trào phúng trong mắt không hề che giấu, mở miệng đầy lời nhục nhã, “Vương Tấn, ban ngày ban mặt, giữ thể diện chút được không?”
Lời hôm qua Vương Tấn vứt cho hắn, hôm nay hắn phang thẳng trở về.
Sự tức giận lẫn xấu hổ hiện lên trên mặt Vương Tấn, khoé mắt anh hồng hồng, hung hăng trừng Nhan Tư Trác, nhưng bộ dạng cố tình uy hiếp này của anh, chẳng có tí sát thương nào trong mắt Nhan Tư Trác cả.
Nhan Tư Trác lật người Vương Tấn lại, để anh quỳ áp mặt xuống giường, cực kỳ ác ý nhẹ giọng nói, “Dượng,