Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến
Beta: Cách Cách
______________________
(Chương này thay đổi nhân xưng cho Denise xíu.
Về xưng hô của Nhan Tư Trác đối với Vương Tấn thì mình sẽ để tôi - dượng khi có người ngoài hoặc cả hai đang cãi vã, tôi - anh khi thằng Trác nó đang hiền nha =))) )
Ngày hôm sau Vương Tấn bị tiếng chuông cửa đánh thức, anh đạp Nhan Tư Trác một cước trong chăn, buồn bực trở mình, tiếp tục trùm chăn ngủ tiếp.
Nhan Tư Trác theo lệnh rời giường, tóm đại một cái quần rơi trên sàn nhà, hơi chật, có lẽ là của Vương Tấn. Hắn còn buồn ngủ ngáp tới ngáp lui lê dép ra cửa, “Ai đó?”
“Tiểu Trác, là cô--”
“Anh anh! Mau mở cửa, bọn em mang quà cho anh nè!”
“Tiểu Nam! Không được đập cửa, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, như thế sẽ làm phiền hàng xóm.”
Trong đầu Nhan Tư Trác ong một tiếng, Denise? Nàng không phải ở Singapore à?
Hắn ngơ ngẩn mở cửa ra, Tiểu Nam và An An như hai động vật nhỏ nhanh thoăn thoắt, chen vào khe cửa bổ nhào vào trong lòng hắn, một đứa thì ôm cánh tay, “Anh, bọn em tới tìm anh chơi nè!”
Denise ôm hành lý bất đắc dĩ theo sau, “Mệt chết cô, mau đến đỡ phụ. Vốn dĩ cô nghĩ đi một mình thôi, ai dè bảo mẫu có việc đột xuất, không ai trông Tiểu Nam với An An, cô đành dẫn bọn nhỏ đến đây luôn.”
Trong đầu Nhan Tư Trác loạn thành một đám, “ Sao đột nhiên thế, cô qua đây làm gì vậy ạ?”
Denise liếc hắn oán trách, “Còn không phải tại con à, ba con bảo con qua đây làm việc thay ông ấy, con thì hay rồi, cả ngày chẳng thấy bóng dáng. Vừa hay cô định đi thành phố S tham gia họp mặt lớp, ba con lo lắng, mới kêu cô qua đây xem một chuyến, xem con đang làm cái gì.”
Nhan Tư Trác gãi gãi đầu, đang tự mình thể nghiệm bốn chữ “Sứt đầu mẻ trán” thì Vương Tấn từ trong phòng ngủ ra tới, thân dưới quấn khăn tắm, bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói khàn khàn, “Nhan Tư Trác, quần của tôi đâu?”
Tiểu Nam và An An hưng phấn kêu to “Ba ba”, lon ton chạy đến nhào vào trong ngực anh, Vương Tấn không để ý, bị lảo đảo hai bước, cơn buồn ngủ còn chưa tỉnh, tầm mắt từ hai đứa chuyển về phía cửa, trợn mắt há miệng nói, “Hai đứa…. Denise?”
Denise ngại ngùng nhìn anh, vội vàng né đi ánh mắt của anh. Nhan Tư Trác đứng bên cạnh không nói được câu nào, không khí bỗng nhiên rất kỳ cục.
----- Thân trên trần trụi của Vương Tấn trải rộng dấu hôn, xương quai xanh và ngực thậm chí còn có dấu răng xanh xanh tím tím, dấu vết có cũ có mới, có nông có sâu, hiển lộ rõ ràng, thân thể này đã từng trải qua những cuộc mây mưa điên cuồng thế nào.
“Ngày hôm qua giặt quần áo, tôi thuận tay quăng quần dượng vào giặt chung luôn rồi.” Nhan Tư Trác đánh vỡ yên lặng, vừa đem hành lý của Denise vào phòng khách, vừa dùng giọng điệu thoải mái nói, “Cô, cô và bọn nhỏ còn chưa ăn sáng đúng không?”
Mũi Denise không hiểu sao hơi cay cay, nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn Nhan Tư Trác, “Tiểu Trác, con mang Tiểu Nam và An An ra ngoài chơi một lát đi, cô và dượng con có chuyện quan trọng cần nói.”
Tuy rằng mấy năm nay nàng và Vương Tấn đều là thân ai người nấy lo, nhưng vẫn khó đối mặt với loại sự thật trắng trợn thế này, suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một Omega nữ yếu ớt, còn chưa thể có lòng dạ rộng lớn đến thế, cái gọi là tiêu tan và thản nhiên, hơn phân nửa là vì giữ cho nhau chút thể diện, nửa còn lại là tự trấn an bản thân mà thôi. Mà dấu hôn trên người Vương Tấn, như một chiếc búa tạ giáng thẳng từ trên trời xuống, đập tan tành chút ảo tưởng cuối cùng về tình yêu và hôn nhân của nàng.
Vương Tấn mặc lên một cái áo ngủ, Denise theo anh vào phòng làm việc, hít mũi thật mạnh, “Vương Tấn, anh chơi đùa với ai tôi mặc kệ, nhưng anh đừng có lộ liễu quá như thế có được không?”
Vương Tấn dựa vào bàn làm việc châm điếu thuốc, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, không châm, chỉ ngậm đầu lọc, nếm chút hương vị, “Em qua đây sao không nói trước một tiếng?”
Denise chột dạ chuyển dời tầm mắt, “Anh không phải đã nói, không thích nghe chuyện nhà của tôi à.” Nàng hạ quyết tâm tiền trảm hậu tấu, nếu báo trước, Vương Tấn chắc chắn sẽ tìm cớ không cho nàng đến.
Vương Tấn tránh né câu chuyện theo bảng năng, như trở lại mấy năm đầu mới kết hôn, luôn luôn cãi nhau và khóc lóc làm anh đau đầu muốn chết, hiện giờ nhớ đến vẫn còn sợ.
Anh qua loa nói, “Đây là Bắc Kinh, không phải Singapore, chỉ trách em đến không đúng lúc thôi.”
“Tôi muốn đem mấy đứa nhỏ qua đây ở một thời gian, trong khoảng thời gian này, anh có thể kiềm chế chút không?” Denise nhìn sắc mặt Vương Tấn, ánh mắt lướt qua lồng ngực trần trụi của anh, nói đến thật gian nan, “Cho dù anh muốn…. Cũng đừng đem người về nhà, đừng cho bọn nhỏ thấy, tôi giải thích thế nào được? Cũng không tốt cho tâm lý của bọn nhỏ….”
Vương Tấn buộc lại vạt áo, khó chịu ngắt lời, “Em yên tâm, tôi không bừa bãi như em nghĩ.” Lời này nói xong, bản thân Vương Tấn cũng đỏ mặt, nhưng anh thật sự chịu đủ mấy kiểu “Khóc lóc thảm thiết” này của Denise rồi.
Trên mặt anh bình tĩnh, thật ra trong lòng loạn như ma, mùi thuốc lá đắng nghét trong miệng quanh quẩn không tan. Anh nghĩ đến Nhan Tư Trác, nghĩ đến nhà anh họ Denise, lại nghĩ đến hai đứa con ruột của mình, trái tim dần dần nguội lạnh. Denise đến làm anh tỉnh táo lên, nhận thức rõ ràng, quan hệ của anh và Nhan Tư Trác không thể công khai, tuyệt đối không thể.
Denise nhịn không được nói, “Tiểu Trác ở chỗ anh, anh không lộ ra chuyện gì chứ?”
Vương Tấn nhàn nhạt liếc nàng một cái, “Tôi đã hứa với em sẽ làm tốt bổn phận, ngoài ra thì không liên quan gì đến em cả.”
Denise mím môi muốn khóc, môi hơi run, dậm chân xoay người chạy mất.
Suốt mấy ngày qua, lần đầu Nhan Tư Trác ăn mặc chỉnh tề, đứng trong bếp xào rau. Tiểu Nam và An An cùng ngồi trên bàn ăn ồn ào đòi ăn, lấy đũa gõ chén, leng keng leng keng nhức cả đầu.
Vương Tấn coi như còn có chút kiên nhẫn với hai đứa nhỏ, anh ôm con gái ngồi lên đùi, cưng chiều nói, “Con gái cưng cố ý qua đây tìm ba, có phải nhớ ba không?”
An An còn nhỏ cánh tay ngắn, khó lắm mới ôm được cổ Vương Tấn, đến bên tai thì thầm nói, “Nhớ ba quá chừng, nhưng bình thường ba cũng không hay ở nhà, An An quen rồi.”
Ngực Vương Tấn không hiểu sao nghẹn lại, lời nói vốn dĩ định nói cũng nghẹn trong họng. Anh đặt An An xuống đất, nghiêm túc sờ đầu bé, nhẹ giọng nói, “Con gái ngoan, ba ở ngoài làm việc kiếm tiền, con và anh phải nghe lời mẹ, đừng làm ba lo lắng.”
Tiểu Nam ôm lấy An An ra dáng đàn ông, vỗ vỗ ngực, “Ba không có nhà, con sẽ bảo vệ em gái thật tốt!”
Tiếng nấu nướng trong bếp chợt