[Nhan Vương] Loanh Quanh
Tác giả đồng nhân: LW123
Tóm tắt:
Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》
Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)
Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
Beta: Cách Cách
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920
_________________________
Chương 30:
“Tiểu Nam và An An do tôi mang đi, anh cứ nói với cô tôi là không cần tìm, không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây.”
Nhan Tư Trác kẹp di động giữa bả vai và lỗ tai, mở lon bia ra “Phụt” một tiếng, dư quang liếc về phía Vương Tấn mới bước ra từ phòng tắm, không nhịn được hạ giọng nói, “Được rồi, anh cứ nói với ông ấy là bây giờ tôi không rảnh, chuyện kia khi nào tôi qua đó rồi nói sau.”
Trong phòng khách chỉ bật một dải đèn sát tường, tản ra ánh sáng nhàn nhạt giữa sắc trời ảm đạm. Vương Tấn buộc dây áo choàng tắm một cách qua loa, biết ý mà đi vào phòng bếp rót nước uống, chờ Nhan Tư Trác cúp điện thoại, mới từ từ đi đến, “Nhan Thế Anh?”
“Thư ký của ba em.” Nhan Tư Trác vứt điện thoại sang một bên, ánh mắt chuyển đến trận bóng đang chiếu trên tivi, bình luận viên lải nhải làm người ta phiền chết đi được, hắn lắc lắc lon bia trong tay, lơ đãng nói, “Điều khiển từ xa hết pin rồi, anh để pin ở đâu trong nhà vậy?”
“Chuyện của Tiểu Nam và An An cậu giải thích với ông ta thế nào?”
“Không cần giải thích---”
Nhan Tư Trác chưa dứt câu, một bóng người đã ngồi xuống, sau đó trên đùi hắn cảm giác nặng hơn. Hắn kinh ngạc nhìn Vương Tấn chủ động ngồi lên người mình, lon bia trong tay rơi xuống đất, bọt bia trắng xóa trào ra, lưu lại một mảnh hỗn độn trên sàn nhà.
Vương Tấn rất tự nhiên vòng lấy bả vai Nhan Tư Trác, nhìn vào đôi mắt bởi vì hành động của anh mà trợn to, cười nhàn nhạt, “Tôi không muốn thiếu ân tình của cậu, sổ sách giữa chúng ta, vẫn nên giải quyết ngay bây giờ thì hơn.”
Nhan Tư Trác sửng sốt một lát, đỡ sau lưng Vương Tấn theo bản năng, chân mày nhíu một cái, “Anh cảm thấy em trả lại Tiểu Nam và An An cho anh vì chuyện này à?”
Vương Tấn nâng mông lên, lôi vạt áo bị đè lại ra, lại ngồi xuống, Nhan Tư Trác cứng đờ cả người --- da thịt trần trụi tràn đầy co dãn trực tiếp dán lên bắp đùi hắn, Vương Tấn không mặc qυầи ɭóŧ!
“Không thì sao?” Vương Tấn rủ mắt xuống như thể chuyện chẳng liên quan đến mình, bàn tay vói vào trong quần của Nhan Tư Trác, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, “Chẳng lẽ cậu rễ tình đâm sâu với tên cặn bã như tôi, đến mức không tiếc phản bội người nhà, lâm trận phản chiến à?”
Còn chưa kịp chạm vào nơi nguy hiểm, bàn tay kia đã bị Nhan Tư Trác tóm lấy, đầu ngón tay dừng ở ngang hông suýt nữa đã xuống dưới. Nhan Tư Trác duy trì tư thế ngồi cứng đờ, trên mặt là biểu tình phức tạp xen lẫn giữa nhẫn nại và tức giận, làm hắn có vẻ hơi dữ tợn, “Rốt cuộc anh trúng gió gì đấy hả, bị ba em chọc giận đến ngu người rồi à?”
Với quan hệ của bọn họ hiện giờ, có thể chung sống hòa bình đã cảm tạ trời đất rồi, cho dù Nhan Tư Trác có súc sinh thế nào đi chăng nữa, cũng chưa từng nghĩ muốn quấy rối Vương Tấn vào lúc này. Đáng tiếc hiện thực lại khác xa mong muốn, kẻ vượt giới hạn trước lại là Vương Tấn, như thế này chẳng khác nào thả một cây đuốc vào lý trí yếu ớt của Nhan Tư Trác, chỉ cần không để ý chút thôi, ngay cả gạch ngói cũng bị đốt thành tro.
“Lúc tắm tôi đã nghĩ rõ rồi, cô của cậu muốn tiền, ba cậu cũng muốn tiền, cậu không giống bọn họ.” Lực tay Nhan Tư Trác không lớn, Vương Tấn vừa nhấc tay đã thoát ra, anh vuốt ve một đường từ cánh tay Nhan Tư Trác lên trên, hơi dừng một chút ở gần hình xăm, tiếp đó xoa bả vai, ánh mắt và giọng nói vô cùng bình thản, “Thứ cậu muốn không phải thế này à.”
Nhan Tư Trác bị anh sờ sởn tóc gáy, cơ bắp toàn thân căng cứng, một bụng tức giận, “Em muốn làm anh còn cần phải làm nhiều thứ thế à? Con mẹ nó là em sợ anh cứ lo mấy chuyện không đâu, vì chút chuyện vớ vẩn này mà suốt ngày xụ mặt, ảnh hưởng đến sức khỏe của con em!”
Vương Tấn nhúc nhích mông, vừa vặn đè lên giữa quần Nhan Tư Trác, ép ra một tiếng thở dốc nặng nề, “Không ngờ ha, cậu còn quan tâm đến thế hệ sau cơ à.”
“Trạng thái tinh thần của anh hiện giờ không được bình thường, em không muốn---” Nhan Tư Trác không nhịn được nữa, muốn đứng dậy, giây kế tiếp đã bị Vương Tấn đè ngay ngực, cúi đầu xuống hôn lấy. Sau vài tiếng nước ướŧ áŧ, Nhan Tư Trác quay đầu đi, thở hổn hển nắm gáy Vương Tấn kéo anh ra, “Vương Tấn, mẹ nó anh thiếu cɦịƈɦ à, cứ phải đòi tôi đâm mấy cái mới chịu thôi?”
Vương Tấn tìm chết mà lắc eo vài cái, thứ đồ bị kẹp giữa hai cánh mông anh lại càng thêm cứng rắn, cách vải vóc truyền đến nhiệt độ rõ ràng. Anh bình tĩnh nhìn Nhan Tư Trác, tựa như kẻ đang làm những chuyện hạ lưu này chẳng liên quan gì đến anh cả, hơi thở quét lên mặt hắn, không đầu không đuôi hỏi một câu, “Có gì khác à?”
“Anh muốn tính sổ đúng không?” Cổ họng Nhan Tư Trác căng chặt, chẳng kịp hiểu Vương Tấn đang nói gì, nắm mông anh xoa vài cái cho hả giận, nghiến răng nghiến lợi nói, “Con mẹ nó tôi xem thử xem anh tính kiểu gì cho hết cái sổ này.”
Đáy mắt Vương Tấn ảm đạm, giãn chân mày ra như quên đi tất cả. Anh nhấc eo lên, vươn tay cầm lấy tính khí nóng bỏng của Nhan Tư Trác, nhắm ngay cửa huyệt ướŧ áŧ mềm mại, từ từ ngồi xuống.
Qυყ đầυ thô to tiến vào bên trong, nhất thời bị vách tường mềm ướt nóng bỏng mút thật chặt, trong nháy mắt đó Nhan Tư Trác sướng đến phát điên, hắn bắt lấy eo Vương Tấn, liều mạng kiềm chế xung động muốn đâm vào, nhìn Vương Tấn nhắm mắt lại, không kiềm chế được mà run lên thở dốc. Có thể là vì vào quá sâu, một tia đau đớn lướt qua giữa mày Vương Tấn, anh chống lên một bên vai của Nhan Tư Trác, dừng tư thế dần dần ngồi xuống lại, cố mở đôi mắt bị mồ hôi chảy vào, đôi môi ướt mềm khẽ run rẩy, “....”
Áo tắm của anh đã bị mở ra, một bên ngực lộ ra nửa kín nửa hở, Nhan Tư