[Nhan Vương] Loanh Quanh
Tác giả đồng nhân: LW123
Tóm tắt:
Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》
Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)
Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
Beta: Cách Cách
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920
_____________________________
Chương 33:
Vương Tấn xuống máy bay ở Italy được Lý Tẫn Sơn tự mình đến đón, buổi chiều Hàn Chu có buổi diễn không thể đi cùng, chính xác hơn là không xung phong bị bắt làm tài xế.
Đoàn phim lấy cảnh ở một trấn nhỏ gần núi Dolomites, vị trí hẻo lánh, phải lái xe trên một đoạn đường núi khá dài, may là không có paparazzi đi theo, diễn viên trong đoàn có thể hoạt động thoải mái hơn, không cần lo lắng sơ sẩy một cái hôm sau liền lên hot search.
Vương Tấn xem như là bên đầu tư, vừa đến thì đoàn phim đã làm như thể hoàng đế cải trang vi hành Giang Nam vậy, tất cả mọi người xúm nhau vào xum xoe, ngay cả Vương Cảnh Thu cũng đóng máy nghỉ ngơi, cố ý đến gặp mặt một lần, còn chưa kịp thở, diễn viên có suất diễn khá nhiều lẫn người đại diện cũng nhào tới, hy vọng có thể xuất hiện trước mặt kim chủ, sau này xuôi gió xuôi nước hơn. Vương Tấn ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, cả người đều mệt mỏi chết được, thật sự chịu không nổi cảnh mấy người đó thi nhau oanh tạc, khéo léo từ chối Vương Cảnh Thu sắp xếp buổi tối cùng nhau ăn cơm, sớm trở về chỗ ở tạm.
Lý Tẫn Sơn dọn hành lý vào phòng thay Vương Tấn, nhẹ nhàng "Hà" một tiếng, vừa định nói chuyện liền nghe thấy điện thoại của Vương Tấn kêu "Ting". Vương Tấn móc ra nhìn lướt qua, tắt màn hình, quăng sang một bên chẳng hề lưu luyến gì. Anh hơi mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha, dùng một tay xoa trán, "Tẫn Sơn, trong vali của tôi có thuốc giảm đau, phiền cậu lấy giúp tôi với. Không có gì đâu, ngồi máy bay lâu nên nhức đầu thôi."
"Trên đường tôi thấy điện thoại của anh reo mãi, không định nghe máy báo bình an sao?" Lý đại ảnh đế ngồi xổm dưới đất lục đồ, chịu thương chịu khó làm việc giúp người ta, cầm hộp thuốc lên nhìn đằng sau một chút, "Không ăn gì sao được, nhịn một lát đi, vừa vặn bên Hàn Chu sắp diễn xong rồi, tôi bảo cậu ấy mua gì đó về cho anh ăn."
Vương Tấn cau mày, nhắm hai mắt khoát tay một cái.
Lát sau Hàn Chu đã đến, Lý Tẫn Sơn đi mở cửa cho cậu, chỉ thấy Hàn Chu bưng một tô mì trứng gà nóng hổi, nước canh suýt nữa thì vẩy ra, "Anh anh anh, anh mau tránh ra."
Lý Tẫn Sơn khẽ nhướng mày, nghiêng người sang nhường đường cho cậu, "Bên này còn bán cả đồ ăn Trung Quốc à?"
"Shh, nóng chết em!" Hàn Chu để lên bàn như đang dâng đồ quý, vội vàng để tay lên rái tai, "Em mượn bếp của dì trong phòng bếp để làm, đồ ăn chỗ bọn họ vừa sống vừa lạnh, em sợ Vương tổng ăn xong càng khó chịu hơn."
Vương Tấn mở mắt ra, giọng trầm thấp khàn khàn, "Làm phiền rồi."
Trong trấn nhỏ không có khách sạn cấp sao, đều là nhà khách cũ nát, đám người đoàn làm phim không phải ai cũng có thể chịu được, huống chi đã dự toán cũng đầy đủ, vì vậy thuê vài căn biệt thự nhỏ của mấy hộ gia đình ngay trong thôn, có tiếp tân ghi lại khi khách khứa ra vào, đầu bếp nấu đồ Italy, phục vụ phụ trách quét tước lau dọn nhà cửa, cũng không khác gì khách sạn.
Ăn được nửa tô mì, điện thoại di động của Vương Tấn lại vang lên.
Vương Tấn nhìn lướt qua mấy chữ "Nhan Tư Trác", cảm thấy cũng không thể cứ mãi trốn tránh, rốt cuộc nhấc máy, "Alô?"
Ngoài dự đoán, Nhan Tư Trác không hề hỏi dồn dập ép bức, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói một câu, "Đi đâu rồi, sao lại không nghe điện thoại?"
"Lên máy bay, vừa mới đến Italy." Vương Tấn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh để đũa xuống, xoa xoa giữa mày đầy mệt mỏi, "Mấy ngày này phim của Vương Cảnh Thu sắp bắt đầu quay, tôi qua xem một chút."
Anh biết Nhan Tư Trác không phải hỏi chuyện này.
Rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn cùng ra cùng vào, gió êm biển lặng, sao lại bỗng dưng đột nhiên mất tích, ngay cả gọi điện thoại cũng không thèm nghe?
Vương Tấn chẳng thể nào trả lời, cũng không muốn trả lời.
Trước khi Nhan Tư Trác mở miệng, Vương Tấn nói ngắn gọn, "Đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi muốn yên tĩnh một chút."
Lần này đầu bên kia yên lặng dài hơn chút, "Bao lâu?"
Vương Tấn: "Một tháng."
"Một tuần." Giọng Nhan Tư Trác cương quyết, "Cho anh thời gian một tuần, em làm xong vài chuyện trong tay sẽ bay sang Italy đón anh."
Vương Tấn trầm mặt xuống, "Cứ muốn tôi phải nói thẳng mới được đúng không? Mấy người họ Nhan các người, hiện tại tôi không muốn thấy dù chỉ một người--"
Tút-- Tút---
Điện thoại bị cúp không chút lưu tình, sắc mặt Vương Tấn càng đen thêm vài phần.
Không khí trong phòng hơi lúng túng, lúc Vương Tấn nghe điện thoại không tránh đi Lý Tẫn Sơn và Hàn Chu, hai người bọn họ ngồi nghe ngay bên cạnh. Dẫu sao thì cũng từng có vụ cãi nhau ở công ty kia, mấy chuyện này chẳng đáng là bao.
Hàn Chu và Lý Tẫn Sơn bốn mắt nhìn nhau một cái, cười khan vài tiếng, chớp mắt nói sang chuyện khác, "Vương tổng, nếu anh đã ăn xong, tôi và anh Sơn mang anh đi dạo quanh đây nhé? Vòng quanh chỗ này tuy là hơi hoang vắng, nhưng phong cảnh rất đẹp, không khí cũng trong lành."
Lý Tẫn Sơn đưa hai viên thuốc giảm đau cho Vương Tấn, lại đi rót ly nước, "Vương tổng mới vừa xuống máy bay, nào có sức mà đi loanh quanh với cậu. Mấy vấn đề hôm nay Vương đạo diễn nói cậu đã tự ngẫm hiểu chưa?"
"Sao mà dễ thế được chứ, buổi tối anh đối diễn với em đi, để ngày mai em khỏi phải ăn chửi thêm." Hàn Chu ngồi trên bệ cửa sổ, đôi chân dài đung đưa không chịu yên, kéo dài giọng như đang nũng nịu, "Xin anh đó anh à."
Lý Tẫn Sơn cười khẽ, nửa thật nửa giả nói, "Xem biểu hiện của cậu đã." Sau đó quay sang hướng Vương Tấn, "Anh nghỉ ngơi trước đi, chờ đến lúc anh không mệt nữa thì chúng ta đi trấn trên dạo một vòng."
Vương Tấn đứng lên, cầm chìa khóa phòng nhét vào túi, "Giờ đi luôn đi, hết cơn buồn ngủ rồi thì khó mà ngủ lại được, bây giờ ngủ cũng không hết chênh lệch múi giờ."
Lý Tẫn Sơn gật đầu, "Cũng được. Hàn Chu, cậu đi gọi phục vụ đến dọn phòng bên