[Nhan Vương] Loanh Quanh
Tác giả đồng nhân: LW123
Tóm tắt:
Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》
Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)
Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
Beta: Cách Cách
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920
Note: Chương trước dượng chửi choá con dữ quá nên chương này choá con xưng anh-tôi với dượng nha =))
___________________
Chương 38:
“3 giờ chiều nay, Tiểu Vương tổng và người trong phòng quan hệ xã hội của Giải Trí Khánh Đạt sẽ tới gặp mặt ngài; sáng thứ ba đã sắp xếp hội nghị thương vụ với nhà đầu tư bên Thanh Diễn; chiều thứ tư Lưu tổng của Kim Diệu hẹn ngài đi đánh golf, tôi đã đặt lịch hẹn bên phía câu lạc bộ thay cho ngài. Thứ năm…” Tiểu Triệu cầm xấp tư liệu, chần chừ ngừng lại một lát, “Vương tổng, ngài vẫn đang nghe đúng không?”
Bút máy màu đen đánh một vòng trên ngón tay thon dài, Vương Tấn vuốt ve thân bút, lơ đãng mà “Ừ” một tiếng, “Nói xong rồi thì ra ngoài đi, nhắc nhở hành trình hôm sau vào ngày trước đó cho tôi.”
Tiểu Triệu khép lại lịch trình đã đọc được một nửa, do dự đứng tại chỗ trong chốc lát, đôi mắt to chớp chớp vài cái rồi mới mở miệng buồn rầu, “Vương tổng, tôi đã truyền đạt lại lời của ngài rồi, nhưng vị tiên sinh kia còn chưa chịu đi, vẫn ngồi chờ dưới lầu. Cậu ta nói… Cậu ta nói một là gọi cảnh sát bắt cậu ta đi, hai là cậu ta sẽ ngồi đó uống cho hết tất cả cà phê của Khánh Đạt thì thôi, thật đáng gờm…”
Vương Tấn lấy ngón cái và ngón giữa ấn huyệt Thái Dương, bàn tay che đi non nửa khuôn mặt, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng lông mày khẽ nhíu lại, làm Tiểu Triệu sợ tới mức mí mắt giật một cái, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
“Cậu ta muốn chơi trò lưu manh, cứ kệ cậu ta đi.” Vương Tấn nhịn không được thả bút máy xuống, bút máy lăn lông lốc vài vòng trên mặt bàn, may mà dừng ngay ở mép bàn, “Không động tay động chân gì thì không cần để ý, động tay chân thì càng tốt, cứ đá cậu ta ra ngoài. Gọi điện thoại cho bảo vệ bảo bọn họ cút hết đi, có tí chuyện thế này mà cũng không giải quyết được, nuôi một đám Alpha như bọn họ làm gì nữa chứ?”
Tiểu Triệu nhắm mắt nói tiếp, “...Tôi tự mình xuống dưới một chuyến, vị tiên sinh kia nói, nếu trước 12 giờ mà còn chưa thấy ngài, vừa hay giờ nghỉ trưa nhiều người, cậu ta cứ canh ngay cửa thang máy, thấy ai thì hỏi người đó có gặp dượng của cậu ta không…”
Cái cách không biết xấu hổ thế này, người khác có làm được không thì anh không biết, nhưng Nhan Tư Trác thì chắc chắn làm được.
Mặt Vương Tấn trầm xuống, ngửa người về sau một cái, nóng nảy khoát tay, “Sau 10 giờ, cô dẫn cậu ta lên đây.”
Vương Tấn vào trong phòng, đứng trước gương, cởϊ áσ len rộng thùng thình để giấu bụng xuống, lộ ra nửa người trên trần trụi.
Anh cầm một cuộn băng vải y tế, khẽ thở ra, cố định một đầu băng vải ở bên hông, quấn từng vòng quanh chiếc bụng gồ lên, dần dần quấn chặt hơn, trán rỉ ra từng tầng mồ hôi. Vương Tấn dừng lại thở vài hơi, dùng ống tay áo lau mồ hôi, lại tiếp tục hoàn thành việc tự làm khó bản thân này.
Quấn xong một cuộn băng vải, ngay cả hít thở đều trở nên nhọc nhằn, sắc mặt Vương Tấn tái nhợt, nghiêng đầu nhìn vào trong gương, thở dốc ngắt quãng– không còn thấy bụng to nữa, anh chọn cách ngu xuẩn nhất, nhưng cũng hữu hiệu nhất để nguỵ trang mình.
Trên máy bay từ Ý về Bắc Kinh, Vương Tấn dành đủ thời gian để nghĩ kỹ càng, giữa anh và Nhan Tư Trác cần phải chấm dứt.
Khi Tiểu Triệu gõ cửa phòng làm việc, Vương Tấn vừa đổi đồ thành tây trang xong.
Nhan Tư Trác lách người vào trong, vươn tay khoá cửa lại, kéo Vương Tấn qua, nắm lấy bả vai đẩy anh lên cửa, cúi người hôn xuống.
Nụ hôn này khá thô bạo, hung hãn, vội vã, như lửa cháy lan trên đồng cỏ, bốc lên từng luồng sóng nhiệt, Vương Tấn bị động dựa sát vào cửa, gò má đỏ bừng, con ngươi hơi trợn to, gần như muốn chìm đắm vào trong nụ hôn này. Anh trở tay bắt lấy cánh tay Nhan Tư Trác, đầu ngón tay trắng bệch cấu vào da thịt, không biết là muốn từ chối hay tiến thêm một bước, sau vài giây chống cự ngắn ngủi, thân thể bắt đầu biết thức thời mà nghênh đón, bị Nhan Tư Trác thuận thế ôm lấy hông, hôn đến khó mà dứt ra.
Ngay khoảnh khắc trước khi lý trí sụp đổ hoàn toàn, Vương Tấn đẩy Nhan Tư Trác ra, đột nhiên nghiêng mặt sang một bên, thở dốc từng ngụm.
“Nhiệt tình đến thế, đám tình nhân nhỏ bên Ý không thoả mãn anh à?” Nhan Tư Trác nắm cằm Vương Tấn ép anh quay mặt lại, trong mắt chứa đầy thứ cảm tình nào đó, như một ngọn núi lửa sắp phun trào, lộ ra nụ cười mang chút nghiền ngẫm, “Anh làʍ ŧìиɦ với Lý Tẫn Sơn à? Hay là tên diễn viên trong điện thoại kia?”
“Liên quan cái rắm gì đến cậu.” Vương Tấn hơi nhíu mày, dùng ngón cái quẹt lên khoé miệng bị trầy da, khẽ “Shh” một tiếng, “Nhan Tư Trác, chỗ công cộng, cậu chú ý hình tượng một chút đừng có phát tình như chó nữa được không hả?”
Nhan Tư Trác hơi nhướng mày, “Thế thì anh đừng có dán lên người tôi nữa.”
“Tôi đã nói rất rõ ràng trong điện thoại rồi, vạch rõ giới hạn là điều tốt nhất cho cả tôi lẫn cậu.” Vương Tấn nhìn hắn lạnh nhạt, “Sau này cần gặp tôi thì liên lạc với thư ký của tôi trước, cậu xem như là cháu vợ trước của tôi, chơi trò lưu manh trong công ty tôi như thế, tôi rất khó xử. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ gọi bảo vệ sút thẳng cậu ra ngoài.”
Đáy mắt Nhan Tư Trác xẹt qua một tia tàn bạo, tay hắn từ từ trượt xuống, gan bàn tay vuốt ve cổ, môi đến sát bên tai Vương Tấn, nhẹ giọng nói từng câu từng chữ, “Còn chưa ly hôn, xem như vợ trước gì chứ? Vương Tấn, anh biết không, có lúc tôi thật sự rất muốn bóp chết anh.”
Vương Tấn bắt lấy cổ tay Nhan Tư Trác, khoé miệng hơi cong lên, “Mạng tôi đắt lắm đấy, cậu muốn gϊếŧ người thì đền mạng, xin lỗi tôi không thích chơi trò này với cậu.”
Nhan Tư Trác híp mắt lại, ánh mắt hai người va chạm giữa không trung, hắn nhìn bộ dáng nhàn nhã, thượng đẳng này của Vương Tấn, chỉ cảm thấy máu trong lồng ngực cuồn cuộn lên.
Giằng co một lúc lâu, Nhan Tư Trác đột nhiên buông tay, bước đi rất tự nhiên đến bên bàn làm việc của Vương Tấn dựa vào, bộ dáng cà lơ phất phơ, ném cây bút máy nằm lẻ loi kia vào trong ống đựng bút, nhún vai một cách thờ ơ, “Em đùa thôi mà, đừng bảo anh tưởng là thật nhé cục cưng? Anh bay từ Ý về, chẳng thèm về nhà, gọi điện thoại cũng không nghe, em nhớ anh quá, đành phải tới công ty tìm anh thôi.”
Bị một người nhỏ hơn mình mười tuổi gọi là “Cục cưng”, Vương Tấn cảm thấy buồn nôn chết được, anh nghi ngờ là Nhan Tư Trác cố ý làm anh buồn nôn.
Vương Tấn đi vòng ra sau bàn làm việc, mặt không thay đổi lấy ra một xấp văn kiện ném tới trước mặt Nhan Tư Trác, dùng giọng nói chuyện công việc, “Cậu đến đây cũng tốt, vừa hay tôi có chuyện muốn nói với cậu. Đây là đồ mà tôi muốn nhờ cậu mang cho Nhan Thế Anh, cậu mở ra xem thử cũng được.”
Nhan Tư Trác nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Vương Tấn, trong lòng tràn đầy linh cảm bất an. Trong văn kiện là một tấm hình, ngay lúc Nhan Tư Trác thấy rõ nó, bộ dáng lười biếng tản mạn kia biến mất tăm ngay tức khắc, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Bạn cũ của Nhan