Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Giang Miễn đảo mắt, vừa nhìn thấy Hà Ứng Hoan cả người đầy máu nằm trên mặt đất thì liền thất kinh. Tuy hắn biết Hà Ứng Hoan gặp nguy hiểm nhưng lại không ngờ y bị thương nặng đến thế, lòng dạ lập tức đau buốt, bước chân lảo đảo.
Tống Ngọc Thanh giỏi nhìn mặt đoán ý, thấy điệu bộ hắn như thế liền nhân cơ hội tấn công ngay. Tay trái vừa vung lên, hai cây châm độc đã bắn về phía Giang Miễn, một cái khác lại bay về phía Hà Ứng Hoan.
Giang Miễn cả kinh vội hồi phục tinh thần tránh được châm độc trong đường tơ kẽ tóc, giương kiếm đánh trả.
Bởi vì không còn sức lực, Hà Ứng Hoan dù nghiêng mình né tránh nhưng vẫn bị châm bắn vào lưng. Lúc này, y đã sớm đau đến chết lặng, cho nên chỉ nhíu mày một cái, không phát ra bất kì tiếng rên rỉ nào.
Giang Miễn bị Tống Ngọc Thanh chặn mất đường nhìn, không thấy rõ tình hình của Hà Ứng Hoan, hắn đành phải một mặt vung kiếm, một mặt phân tâm hỏi, “Ứng Hoan, vết thương của ngươi sao rồi?”
“Chỉ bị thương ngoài da thôi, đừng lo.” Hà Ứng Hoan cử động thân thể, cẩn thận giấu đi vết thương trên lưng, “Giang thúc thúc phải chú ý đối phó đấy.”
Giang Miễn nghe thế mới thở phào nhẽ nhõm, tập trung đấu kiếm với Tống Ngọc Thanh. Võ công hắn vốn cao hơn Tống Ngọc Thanh rất nhiều, lúc này còn do Hà Ứng Hoan nên hắn ra tay không chút nể tình, chiêu nào chiêu nấy nhắm thẳng vào vùng nguy hiểm của đối phương.
Kiếm quang ẩn hiện, đâu đâu cũng là bóng dáng Giang Miễn, Tống Ngọc Thanh làm sao chống đỡ được? Chỉ mới đấu có ba mươi mấy chiêu, y đã lộ vẻ thua cuộc.
Tống Ngọc Thanh tuy cao ngạo nhưng vẫn biết coi trọng tính mạng mình, vừa thấy tình thế không ổn, y liền tính kế thoát thân. Thế nhưng Giang Miễn múa kiếm kín kẽ đến mức một giọt nước cũng không chui lọt, y nhất thời không có cách nào. Cuối cùng, y đành cắn răng chịu một vết thương nhẹ để thoát ra khỏi vòng vây của kiếm.
Giang Miễn dù chỉ muốn đâm cho Tống Ngọc Thanh vài nhát nhưng lại không dám trì hoãn. Hắn đâm một kiếm vào vai kẻ kia rồi nhanh chóng thu tay, xoay người đến kiểm tra vết thương trên người Hà Ứng Hoan.
Lúc này, Hà Ứng Hoan đã hấp hối, chỉ vì muốn nói thêm với Giang Miễn vài câu nên mới tận lực chống đỡ, y thậm chí còn nở một nụ cười, “Giang thúc thúc quả nhiên không bỏ rơi ta.”
Giang Miễn cười khổ, có chút mất tự nhiên tránh đi ánh mắt y. Băng bó qua quýt vết thương trên tay chân y, hắn nói, “Vết thương không nhẹ đâu, phải nhanh về tìm đại phu chữa trị.”
Hắn đỡ lấy cánh tay Hà Ứng Hoan, định ôm y lên khỏi mặt đất.
Ai ngờ, Hà Ứng Hoan lắc đầu, la lên, “Chờ đã, ta còn vài câu muốn nói với ngươi.”
“Có gì về nhà hãy nói không được sao? Trị thương quan trọng hơn.”
“Không được! Chỉ sợ vừa bước chân ra khỏi cửa miếu, ngươi sẽ không chịu nói chuyện với ta.”
Giang Miễn xưa nay cưng chiều Hà Ứng Hoan, thấy y chỉ bị thương ngoài da, hắn đành thở dài một hơi, gật đầu đáp, “Được rồi, ngươi nói đi.”
Hà Ứng Hoan lúc này mới cười cười, nhắm hai mắt lại lại cố gắng mở ra, yếu ớt nói, “Dù họ Tống kia có dằn vặt ta thế nào, ta cũng không đau đớn, thế nhưng vừa nghĩ sau này không thể gặp mặt ngươi nữa, ta lại cảm thấy sợ hãi khôn cùng. Cần Chi, ta biết ngươi không chịu tha thứ cho ta, nhưng mà ngươi cũng không thể… để ta được ở cạnh ngươi sao?”
“Đứa bé ngốc nghếch này, ta đã bao giờ giận ngươi đâu.”