Năm Thần Long thứ 168, ngày 3/7, Thiên Hạ Cung lại mở đầu cuộc chiến, Phó thị nỗ lực chống đỡ, kẻ phản bội của Phi Vân Thành có nhiều hỗ trợ.
Ngày 11/7, sau một hồi giằng co tại Vọng Nguyệt Phong, Phi Vân Thành, Đông Hải, Phó thị cùng thương vong rất lớn.
Chỉ bằng một mình Văn Nhân Tầm, mỗi ngày giết hơn trăm người.
17/7, Phó thị cùng Thiên Hạ Cung thương thảo hiệp nghị đình chiến.
Cuối tháng bảy, cuộc chiến tại Vọng Nguyệt Phong dần dần kết thúc.
Cũng trong năm đó, ngày 5/8, Văn Nhân Quân đưa người quay lại Phi Vân Thành phản công.
Giữa tháng tám, phản nghịch Phi Vân Thành Tiêu Lệ bị Tề Ngạo phản kháng, vì Văn Nhân Quân bí mật lưu lại mật thám âm thầm phá hỏng.
Cùng năm đó, ngày 9/9, Văn Nhân Quân cùng vạn người trung thân lấy thủ cấp Tiêu Lệ, Phi Vân nổi loạn nhất thời bị dẹp tan, trần ai lạc định.
Ba ngày trước đó, tại một nhà dân ở Nam Hoài.
"Bang!" Một tiếng, là thanh âm giữ lại trang giấy trên bàn.
Ngọn đèn dầu ánh sáng vàng nhạt lay động trên đế đèn, chiếu sáng gương mặt của nữ tử ngồi nghiêng nghiêng bên bàn, một gương mặt tuyệt mĩ lại bị mấy vết thương thâm thâm phá huỷ, chính là Hà Thải Y đã lâu không thấy.
Còn có một kẻ đứng bên cạnh Hà Thải Y, áo tím tóc xám, là kẻ đã từng cùng Diệp Bạch gặp mặt một lần, Thác Bạt Lẫm.
Thác Bạt Lẫm thần sắc có chút khắc nghiệt: "Tiêu Lệ xong rồi."
Tuy rằng một tiếng hung hăng vừa rồi là do Hà Thải Y tạo ra nhưng sắc mặt nàng hiện tại lại không mang sự giận giữ, chỉ đứng lên cung kính nói: "vâng, sư phụ."
Đuôi lông mày Thác Bạt Lẫm vừa động, giống như có thể lập tức tức giận, nhưng rốt cuộc vẫn miễn cưỡng khắc chế, chỉ nói: "Ngươi muốn giết Văn Nhân Tầm, ta giúp ngươi động thủ là được, không cần lại tốn nhiều tâm tư như vậy."
Hà Thải Y vẫn cung kính trả lời như cũ: "Hồi ân sư, đệ tử không định giết Văn Nhân Tầm."
Sắc mặt Thác Bạt Lẫm càng ngày càng lạnh: "Vậy ngươi bức mình lao tâm lao lực như vậy là muốn làm cái gì? Đem người bức đến không còn nơi nào để đi chỉ có thể đi tìm ngươi?"
Lời này thật sự có chút vũ nhục người, nhưng mà Hà Thải Y lại như cũ bát phong bất động: "Hồi ân sư, trước mắt đệ tử chưa muốn giết Văn Nhân Tầm, chỉ là vì cảm thấy nếu để đối phương cứ như vậy mà chết đi, chính là quá tiện nghi cho hắn.
Văn Nhân Tầm tất nhiên phải chết, nhưng trước đó, đệ tử muốn hắn phải nghèo túng, phải thất vọng, phải thân bại danh liệt."
Tuy lời Hà Thải Y là sự thật, nhưng một mục đích khác chính là làm Thác Bạt Lẫm bớt giận.
Thế nhưng Thác Bạt Lẫm chẳng những không thôi giận mà còn cảm thấy một đoàn lửa giận cứ như vậy vọt ra khỏi lồ ng ngực, tả xung hữu đột!
Chưa từng học qua cái gì gọi là nhẫn nại, Thác Bạt Lẫm liền lập tức đập bàn, phẫn nộ quát: "Ngươi vì một kẻ như Văn Nhân Tầm mà muốn bồi bằng cả mạng mình? Ngươi có nhớ rõ khi cầu ta để học Ngọc Nữ quyết đã nói thế nào?"
Bàn làm bằng gỗ đặc dưới một cái đập bàn của Thác Bạt Lẫm giống như một miếng đậu mềm lập tức sụp đổ, mảnh vụn bắn khắp nơi, có cả mảnh vụn xẹt qua mi mắt của Hà Thải Y, mang theo một tia máu.
Nhưng Hà Thải Y làm như không biết: "Quy tắc chung của Ngọc Nữ quyết gói gọn lại trong sáu chữ: "không vui buồn, không suy nghĩ."
Tuy rằng Hà Thải Y đối mặt với mảnh vụn gỗ xẹt qua mắt mình không có cảm giác, nhưng Thác Bạt Lẫm ở phía đối diện lại ngẩn ra, tức giận chậm rãi lui xuống: "Thật tốt, vậy không quá suy nghĩ là gì?"
"Nhiều vui giận sẽ tẩu hoả nhập ma, nhiều suy nghĩ giống như đèn cạn dầu sẽ tắt.
Một hỏi một đáp, Hà Thải Y vẫn bình tĩnh như trước.
"Ngươi nếu đều biết," Thác Bạt Lẫm thần sắc lạnh lẽo, "Vậy buông cho ta."
Nói xong, Thác Bạt Lẫm chuẩn bị rời đi.
Hà Thải Y lại gọi đối phương lại.
"Ân sư." Hà Thải Y đã mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng, "Chết có cái gì quá đáng sợ? Ta chỉ là muốn hắn không được chết tử tế, như thế mà thôi."
Thác Bạt Lẫm tức đến bật cười: "Ý của ngươi là, ta cực khổ nuôi dưỡng một đệ tử, chính là để cho nàng đi chịu chết?"
"Đệ tử không phải là đi chịu chết." Hà Thải Y nghiêm túc trả lời.
Thác Bạt Lẫm lạnh lùng nói: "Ngươi tự nhiên không phải chịu chết, nếu ngươi muốn chết, vậy thì chuẩn bị trước phần mộ cho tốt."
Hà Thải Y im lặng không nói.
Thác Bạt Lẫm gần như muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng cuối cùng hắn cũng nhịn xuống: "Tiếp theo thì sao, ngươi tính toán như thế nào?"
Giữa mày hơi giãn ra, cho dù trên mặt có thêm vết thương, nhưng một động tác này của nàng vẫn khiến cho Hà Thải Y mang một loại phong thái rực rỡ: "Đệ tử muốn, Dương Lưu Tô cùng..."
Thác Bạt Lẫm lại lập tức nổi giận: "Đầu tiên là Lý thiếu, sau đó là Lưu Tô, ngươi xem cái đức hạnh ngươi làm ra đi, một cô nương như ngươi cũng không sợ tổn hại âm đức, sau khi chết rơi vào 18 tầng địa ngục không được luân hồi!"
Hà Thải Y có chút buồn cười, vì vậy nàng liền câu khoé môi: "Ân sư, đệ tử biết mình nghiệp chướng nặng nề, vốn cũng không nghĩ đến chuyện được lên Thiên Đình..."
"Vậy A Tầm của ngươi thì sao? Ngươi khen ngợi hắn nhiều như vậy, không sợ hắn đang ở đó chờ ngươi sao?" Lời nói của Thác Bạt Lẫm mang theo châm chọc.
Hà Thải Y ngẩn ra một chút, một lúc lâu sau mới cười nói: "Ân sư chớ nói đùa, đệ tử đã huỷ dung mạo, hai tay lại dính máu, còn...!Cho dù A Tầm có sống thêm lần nữa cũng sẽ không muốn đệ tử, nói gì đến chuyện chờ đợi?"
Thác Bạt Lẫm chợt biến sắc, thế nhưng lại không nói một chữ, xoay người bỏ đi.
Hà Thải Y chậm rãi ngồi xuống, đối với mảnh vụn đầy mặt đất sửng sốt hồi lâu, mới duỗi tay, phủ lên gương mặt đầy vết thương.
Nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm đến những vết thương vặn vẹo dữ tợn kia lại giống như bị lửa đốt, nhanh chóng thu tay lại.
Phi Vân Thành, ngày 10/9.
Diệp Bạch vừa mới thu kiếm, Tề Ngạo đã sớm đứng đợi bên cạnh.
"Nói đi." Diệp Bạch lên tiếng, sau đó cầm lấy khăn vải đã được chuẩn bị trước đó.
Tề Ngạo nhắm mắt theo phía sau: "Tầm thiếu gia, phụ thân ta..."
Diệp Bạch gật đầu: "Chờ ta cùng thành chủ nói chuyện."
Tề Ngạo đầy mặt đều là cảm kích, ngay sau đó liền nói thêm: "Mong rằng có thể giúp ích được nhiều hơn cho thiếu thành chủ, vô luận là yêu cầu gì, chỉ cần thiếu thành chủ mở miệng ta nhất định sẽ nghĩ cách làm."
Có thể là có cũng có thể là không gật đầu, lau hết mồ hôi xong Diệp Bạch liền thẳng hướng chủ viện đi đến.
Tuy nói hôm qua là tết Trùng Dương, nhưng mà Phi Vân Thành đã xảy ra chuyện như vậy, mặc kệ là ai cũng không có tâm trạng ăn tết, lại thêm trận đấu cuối cùng của Văn Nhân Quân cùng Tiêu Lệ chính là xảy ra trong phủ Thành chủ, cho nên lúc này nơi nơi đều là một mảnh tàn hoa bại liễu, một dạng hiu quạnh.
Diệp Bạch trực tiếp gõ cửa vào thư phòng Văn Nhân Quân.
Văn Nhân Quân đang giải quyết các công việc tồn đọng và hậu quả của cuộc chiến, sổ sách trên bàn chất cao đến nửa cánh tay.
"Có việc?" Thấy Diệp Bạch, Văn Nhân Quân hỏi.
Xưa nay vốn lười nói lời uyển chuyển khách khí, Diệp Bạch nói thẳng: "Tề Ngạo muốn cứu phụ thân hắn."
"Tề Diêm?" Không chút nào kỳ quái, Văn Nhân Quân cười cười, tùy tay rút ra một phần báo cáo về Tề Diêm, thoáng nhìn rồi đặt xuống nói, "Ngươi nghĩ rằng muốn thả thì thả sao.
Có điều, nếu Tề Diêm sẽ vì Tề Ngạo mà suy nghĩ, chính là cho dù ta thả, hắn cũng sẽ vẫn muốn chết."
"Đó là chuyện của hắn." Diệp Bạch nhàn nhạt nói.
Một câu nói đơn giản lại làm ánh mắt Văn Nhân Quân trở nên nhu hòa.
Đẩy ra sổ con trước mặt, y nói: "Lần này tính toán ở lại bao lâu?"
Diệp Bạch nghiêm túc suy nghĩ: "Trước đó có một khoảng thời gian đột tiến quá nhanh, hiện tại phải tốn chút công phu củng cố......"
Nói như vậy, kì thật Diệp Bạch có nghĩ tới một nguyện vọng duy nhất từng có trước đây: "Khiêu chiến với những người đáng khiêu chiến trong thiên hạ.
Sau đó, hắn lại nói: "Nếu ngươi muốn, ta sẽ ở lại." Dừng một chút, Diệp Bạch lại tiếp lời: "Vẫn sẽ luôn như vậy."
Trước đây, khi Diệp Bạch nói những lời này, Văn Nhân Quân cùng lắm là bỏ qua.
Nhưng mà hiện tại, ánh mắt y trầm lặng, lại nói: "Ta 32, cho dù chưa nói đến những chuyện khác, tuổi này cũng có thể là thúc thúc của ngươi, huống hồ cũng chỉ còn mười mấy năm nữa, ta cũng..." Văn Nhân Quân mỉm cười, "lúc ấy, nhân sinh của ngươi cũng chỉ mới bắt đầu."
Diệp Bạch trầm mặc một lúc lâu: "Ngươi cho rằng...!ta không biết chính mình đang làm cái gì sao?"
Văn Nhân Quân tiếp lời: "Ngươi có thể đạt được nhiều thứ hơn nữa."
"Đó không phải là những thứ ta muốn." Diệp Bạch nói tiếp, Văn Nhân Quân không nói gì nữa.
Diệp Bạch cũng theo đó mà trầm mặc, sau đó, hắn nhàn nhạt lên tiếng: "Ta sẽ không nói, thế nhưng..."
Ánh mắt hơi hơi ngưng, Diệp Bạch nói: Ta không biết vì cái gì sẽ đột nhiên yêu thích một người.
Ta hiện tại vẫn còn chưa rõ lắm "thích" là cái gì.
Chỉ là trong nháy mắt ta liền nhớ kĩ, sau đó..." Diệp Bạch nhớ đến chính mình thỉnh thoảng sẽ có những giấc mơ, có lẽ ban đầu hắn nhớ kĩ Văn Nhân Quân có hơn phân nửa là vì những giấc mơ thỉnh thoảng xuất hiện đó, nhưng hắn chưa bao giờ có ý định đem những điều này nói cho Văn Nhân Quân, bởi vì Diệp Bạch chỉ là Diệp Bạch, "...!liền quên không được."
Diệp Bạch chậm rãi nói, âm thanh của hắn rất trầm ổn, rất bình tĩnh, cho nên cũng tự nhiên không ai có thể rõ ràng, lúc trước hắn vì xác định cái gọi là "thích" này, là do dự, chần chờ cùng quá nhiều nghi ngờ: "Ngươi có người yêu thích, ta biết.
Ngươi đem ta làm thế thân cũng không sao, đều không quan hệ gì.
Nếu ngươi vẫn có cảm giác thực xin lỗi hắn", ngữ khí Diệp Bạch không chút phập phồng: "Vậy xem ta như một pho tượng có thể động đậy cũng được...!ta thật sự sẽ không có cảm giác gì."
Một câu cuối cùng, Diệp Bạch đột nhiên thả nhẹ thanh âm.
Diệp Bạch nhìn Văn Nhân Quân: "Hạ Cẩm ngốc ở bên cạnh ngươi, cũng không phải là ta chán ghét, chính là muốn giết hắn mà thôi, cùng với những kẻ chắn đường khác không có gì khác nhau.
Mặt khác, ngươi lúc trước đem ta trở thành Xích Diễm đều không quan trọng, bởi vì ta biết, ta chính là ta, sẽ không thay đổi.
Văn Nhân Quân hiểu ý của Diệp Bạch, bởi vì trước kia cũng có một người như vậy, một người tâm cảnh đã đạt đến viên mãn, đáng tiếc, nhập ma...
Văn Nhân Quân cảm thấy hoảng hốt, trái tim cũng hung hăng co rút đau đớn một chút.
Nhưng mà cái gì là người? Cái gì là ma? Ma có người đi đường ngay, người cũng nhiều kẻ làm ra những việc của ma...!Sự tình năm đó, nếu