Một chữ "được" vô cùng đơn giản hạ xuống, lại giống như có thứ gì đó vô thanh vô tức bị phá vỡ.
Diệp Bạch cầm kiếm ra ngoài sảnh, cũng không nói một lời, chỉ tùy tay vung kiếm.
Dường như có gió thổi qua sảnh.
Hơn nửa số người quanh đó không kịp phản ứng, số còn lại không cảm giác được, Diệp Bạch lại vung thêm một kiếm.
Gió lớn.
Lúc này, toàn bộ người trong sảnh đều đã chú ý tới.
Nhưng khi họ vừa mới hoàn hồn thì kiếm thứ ba của Diệp Bạch đã đến.
"Hô ——" một tiếng, có người bắt đầu cảm thấy trên da đau đớn.
Kiếm thứ tư.
Giống như ba kiếm trước đó, Diệp Bạch vẫn bất động thân mình, chỉ có cánh tay giống như tùy tiện nâng lên hạ xuống.
Gió lạnh lẽo cuốn lên đột ngột từ trên đất bằng.
Những người vẫn đang đứng ngốc ở đó đột nhiên phát hiện ra điểm không đúng, hai hộ vệ gần đó bộ dạng lại càng có vẻ nôn nóng, giống như chuẩn bị tiến đến ngăn cản Diệp Bạch.
Thế nhưng, sự thật là không ai có thể lại gần, hoặc là nói, không ai có thể di chuyển.
Cho nên Diệp Bạch lại chém ra kiếm thứ 5.
Vẫn tùy ý như vậy, vẫn là không chút để ý như thế, thậm chí cũng không nghe thấy kiếm phong, không thấy thế kiếm.
Nhưng những nơi mũi kiếm xẹt qua kia, những người trong sảnh đều có thể cảm nhận được bản thân giống như đang từ trong xuân ấm trăm hoa đua nở chuyển sang trời đông giá rét, tuyết lạnh mịt mù bao phủ toàn trời đất, cho dù chậu than xung quanh vẫn cháy hừng hực như trước.
Sắc mặt Diệp Khiêm có chút không vui.
Văn Nhân Quân cũng đã nhíu mày.
Mà Diệp Bạch lại chỉ làm như không thấy, cứ như vậy cầm kiếm, hết lần này đến lần khác giơ lên hạ xuống.
Bỗng nhiên, cảm giác băng lạnh biến mất.
Ngoài đại sảnh không nhiều hơn hay ít hơn cái gì, có điều mọi người lại cảm giác bản thân có thể hoạt động thoải mái hơn một chút, giống như có gì đó vô thanh vô tức mà tới, lại không một tiếng động rời đi.
Diệp Bạch thu kiếm.
Hắn không quan tâm đ ến người xung quanh, chỉ đem ánh mắt đặt lên người Diệp Khiêm ở vị trí chủ vị, thanh âm bình thường, thần thái cũng bình thường, nhưng mỗi một từ được nói ra lại tràn ngập khí thế kiên định không thu hồi: "Văn Nhân Tầm cùng với phủ Tể tướng...!cũng không quan hệ."
Nói xong, không đợi mọi ngươi phản ứng, hắn xoay người hướng ra phía ngoài rời đi.
"Ngăn hắn lại!" Phòng tiên sinh phản ứng đầu tiên, lập tức đứng dậy lạnh giọng ra lệnh.
Diệp Bạch cũng đãn đến gần tiền viện, thị vệ xung quanh lúc này mới kịp phản ứng tiến lên ngăn người.
Cho dù tin tưởng vào bản thân mình, Diệp Bạch cũng sẽ không cho rằng trong phủ Tể tướng không có Luyện Thần đỉnh hoặc võ giả có cấp bậc cao.
Không cùng những thị vệ kia dây dưa, cũng không có ý định rút kiếm, Diệp Bạch quan sát một chút, lại gập thân mình nhảy lên, thoáng chốc đã ra khỏi cửa lớn của phủ Tể tướng.
Đúng vào lúc này, một tiếng rống to từ xa truyền đến, tiếng ngâm vọng toàn thành, là thanh âm của Băng Hỏa thú!
Không chút do dự, Diệp Bạch quay lại, hướng về phía phát ra âm thanh chạy tới, chỉ một lúc sau đã biến mất ở chỗ rẽ trên phố.
Mà cao thủ của phủ Tể tướng, lúc này mới khó khăn bước ra khỏi cửa phủ.
"Rầm!" Một tiếng, Diệp Khiêm bóp nát chén rượu trong tay.
Khuôn mặt âm trầm, hắn đứng lên ném ra một câu: "Toàn thành giới nghiêm, đem người trói về đây cho ta." Sau đó liền rời đi thẳng.
Sau khi Diệp Khiêm rời đi, âm thanh trong sảnh bắt đầu lớn dần.
Phòng tiên sinh hiểu rõ, sau tối nay, sự việc đã xảy ra này sẽ được lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, trở thành câu chuyện giễu cợt lâu dài trong trà dư tửu hậu.
Có điều, trước mắt nhiều người như vậy, thân phận lại bất đồng, hắn cũng vô lực làm được điều gì, chỉ phải một bên xin lỗi, một bên an bài người rời đi, đồng thời nhanh chóng điều động toàn bộ nhân lực của mình đi ra cửa thành ngăn chặn Diệp Bạch!
Tuy rằng việc Diệp Bạch làm ra đã đem mặt mũi của Diệp Khiêm xé tan không còn một mảnh, khiến cho Phòng tiên sinh sứt đầu mẻ trán, nhưng những người khác trong sảnh lại không để ý nhiều lắm.
Bọn họ tốp 5 tốp 3 tụ tập bên nhau, một bên thảo luận một bên rời đi, ngoài một vài người quen thuộc với Diệp Bạch, còn lại đa phần đều cảm thấy có chút vui sướng khi người gặp họa.
"Người kia thế nào? Nhị gia gia." Tuy rằng cũng đi ra ngoài như nhiều người khác, nhưng Độc Cô Kinh Phi lại cố ý đi lui lại phía sau, hạ giọng hỏi Kiếm Quỷ bên cạnh.
Kiếm Quỷ liếc mắt xem xét kẻ vừa khiêu khích Diệp Bạch: "Bị phế."
"Bị phế đi võ công?" Độc Cô Kinh Phi hỏi, cũng không phải quá ngoài ý muốn.
Kiếm Quỷ lộ ra nụ cười mỉm: "Là đã chết."
"Đã chết?" Độc Cô Kinh Phi lại nhìn kẻ vẫn như đang mở to mắt, thân mình run nhè nhẹ, trong giọng nói không giấu được giật mình.
"Đừng nhìn hắn bề ngoài không có vết thương, kỳ thật bên trong đều nát." Kiếm Quỷ mang chút cảm khái nói, "Ở tuổi này đã có năng lực như vậy, cũng không trách hắn lại có thể nói ra những lời như vậy ở trường hợp này.
Có điều, sát tâm của hắn quá nặng, người cũng quá kiêu ngạo...!Ở trong võ lâm chính là nhân ngoại hữu nhân."
Độc Cô Kinh Phi hiểu ý của Kiếm Quỷ chính là không muốn hắn tiếp xúc quá nhiều với Diệp Bạch, có điều cho dù hiểu rõ, trong lòng hắn vẫn như bị mèo cào, cuối cùng nhịn không được, đè thấp âm thanh nói: "Nhị gia gia, đợi một lát nữa chúng ta..."
Độc Cô Kinh Phi làm một thủ thế.
Kiếm Quỷ nhìn Độc Cô Kinh Phi một lúc lâu, tận cho đến khi đối phương bắt đầu thấp thỏm mới lộ ra một nụ cười mỉm chế nhạo: "Nếu ta không đồng ý, ngươi chắc hẳn là sẽ tự mình trốn đi đúng không?"
"Chỉ bằng ta...!Đại khái không giúp được." Bị nói trúng tâm sự, Độc Cô Kinh Phi ngượng ngùng, lại có chút mất mát.
Kiếm Quỷ thu lại nụ cười: "Văn Nhân Tầm mới tầm tuổi này đã có được tu vi như vậy, có thể xem là một kì tài trong thiên hạ, ngươi cũng không cần lo lắng thay hắn.
Hơn nữa, ngoài một thân võ công kia, có cái gì mà hắn có thể so được với ngươi?"
Độc Cô Kinh Phi trầm mặc một lát: "Ta vốn dĩ chính là cảm thấy hắn rất đẹp."
"Hắn rất đẹp?" Kiếm quỷ lặp lại lần nữa, sau đó nhàn nhạt nói, "Cho dù hắn có lớn lên xinh đẹp đi chăng nữa thì cũng không thể không đoạn tuyệt quan hệ với Phi Vân Thành." Dứt lời, Kiếm Quỷ liếc mắt nhìn Độc Cô Kinh Phi một cái rồi lại nói, "Phi Vân Thành không phải là một môn phái nhỏ, nó giống như Đông Hải của chúng ta, thiên hạ có vô số thế lực, chủ nhân Văn Nhân Quân này vẫn được công nhận là thiên hạ đệ nhất."
Độc Cô Kinh Phi không nói gì nữa.
Kiếm Quỷ cười cười, cũng không hề nhiều lời, chỉ nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Lời bên này còn chưa nói xong, bên kia Tần Lâu Nguyệt cùng thuộc hạ cũng đã ra khỏi phủ Tể tướng.
Gió đêm nhẹ thổi, tuy rằng phía xa chỗ nào cũng có thể nghe được tiếng âm thanh mắng chửi, nhưng hiển nhiên việc này cũng không gây trở ngại gì cho Tần Lâu Nguyệt, nụ cười mỉm trên mặt hắn ngày càng ôn hòa, ngày càng cảm thấy hài lòng.
Thuộc hạ theo bên cạnh hắn nhìn thấy không nhịn được hỏi: "Cung chủ, ngài thật vui vẻ?"
"Ta vì sao lại không vui vẻ cho được?" Tần Lâu Nguyệt hỏi lại.
Người nọ do dự một chút: "Tiểu nhân không có ý này.
Tiểu nhân chỉ không biết vì sao chủ nhân lại cảm thấy vui vẻ...?"
"Đương nhiên là vì Văn Nhân Tầm." Tâm trạng của Tần Lâu Nguyệt vô cùng tốt, cho nên cũng không ngại nói thêm hai câu.
Người nọ hiểu lầm: "Đêm nay quả thật đã được chứng kiến một hồi náo nhiệt."
"Ngươi chỉ cảm thấy đây là một hồi náo nhiệt?" Tần Lâu Nguyệt hỏi.
"......" Không phải náo nhiệt, vậy còn là cái gì? Tuy rằng không lên tiếng, nhưng trên mặt của kẻ đi theo Tần Lâu Nguyệt chính là đang viết những chữ này.
Tần Lâu Nguyệt thở ra một hơi.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, đêm nay thật đẹp, trên bầu trời ảm đạm lấp lóe những ánh sao nhàn nhạt, vừa nhìn lên, đã thấy bầu trời xa thẳm mênh mông.
"Thiên hạ rộng lớn như vậy," Tần Lâu Nguyệt lẩm bẩm, "Thiên hạ rộng lớn như vậy, nếu còn không tìm được một người chân chính tùy tâm sở dục, có phải quá tịch mịch rồi hay không?"
"Tùy tâm sở dục rất tốt sao?" Người đi