Một người là thiên hạ đệ nhất, một người khác có thể gi ết chết võ giả Luyện Thần đỉnh, nếu muốn thần không biết quỷ không hay tiến vào Thiên Hạ Cung cũng không phải là một việc gì khó khăn...!đặc biệt nơi họ tới không phải là địa điểm quan trọng của Thiên Hạ cung mà chỉ là một nơi đặt thi thể-nơi đặt thi thể của Diệp Bạch.
Diệp Bạch không được hạ táng mà được đặt ở một đỉnh núi phía sau Thiên Hạ Cung, một khối huyền băng ngàn năm được dùng để đặt thi thể, có thể giữ cho xác chết không bị thối rữa, sau đó, đến ngày giỗ, người trong Thiên Hạ Cung sẽ tới để bái cúng.
Khi Diệp Bạch và Văn Nhân Quân tới sau núi của Thiên Hạ Cung đã là đêm khuya.
Bầu trời không ánh trăng, chỉ có vài ngôi sao lẻ lấp lóe, cùng với thi thể Diệp Bạch trên huyền băng ở phía xa xa.
Diệp Bạch đến gần huyền băng.
Hắn thấy chính mình lẳng lặng nằm trên mặt băng, hai mắt nhắm chặt, thần sắc bình tĩnh, giống như đang ngủ yên.
Diệp Bạch duỗi tay chạm lên gương mặt của chính mình.
Khoảnh khắc chạm vào, hơi lạnh xuyên qua bàn tay chạy dọc cơ thể, giống như ngân châm khiến người đau đớn.
Thế nhưng đau đớn cũng chỉ trong thoáng chốc, bởi vì ngay sau đó, một bàn tay khác đã nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay của hắn, là bàn tay của Văn Nhân Quân.
Đem công lực truyền vào trong cơ thể đối phương để loại bỏ khí lạnh, Văn Nhân Quân nắm lấy bàn tay Diệp Bạch, đem đôi tay ấy dời khỏi mặt băng: "Làm sao vậy?"
Diệp Bạch lắc lắc đầu.
Hắn lại nhìn khối băng đang bao phủ cơ thể, sau đó lên tiếng: "Đem băng bỏ đi."
Văn Nhân Quân ngẩn ra: "Nếu ngươi muốn di chuyển thi thể..." Y nhìn thoáng qua người ở bên trong, "Chúng ta có thể nghĩ cách khác, nếu bây giờ bỏ băng ra, rất nhanh sẽ khiến cho xác chết bị hủy, còn có thể khiến cho thương thế trên cổ tay của ngươi nặng hơn."
"Ta không phải muốn di chuyển thi thể," Diệp Bạch nói, ngừng lại một chút lại tiếp tục, "Cho dù hư thối cũng không sao.
Chỉ cần không thương tổn tới bên trong cơ thể.
Còn tay này, có dược đủ tốt là được."
Văn Nhân Quân càng thêm nghi hoặc nhưng cũng không nói thêm gì nữa, vận nội công nhẹ nhàng vỗ một cái lên trên mặt băng.
Huyền băng tinh khiết, cứng rắn bắt đầu vô thanh vô tức xuất hiện những vết nứt, bắt đầu từ trung tâm lan ra bốn phía, sau đó một tiếng "răng rắc" vang lên, một khối huyền băng chỉnh tề đã vỡ thành vô vàn mảnh nhỏ, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt bên trong bay loạn khắp nơi.
Thân thể người trong huyền băng lộ ra ngoài.
Diệp Bạch nhìn gương mặt kia một lúc lâu, sau đó hắn tiện tay rút kiếm, chỉ một kiếm nhẹ nhàng đã đem cả da lẫn thịt trên gương mặt kia tước xuống.
Không có máu, chỉ có một miếng thịt vô lực rơi xuống mặt huyền băng còn sót lại.
Ngón tay Diệp Bạch khẽ nhúc nhích, muốn tiếp tục ra tay.
Nhưng Văn Nhân Quân cũng đã từ cực hạn kinh sợ hồi thần lại.
"Xích ——" đầy mặt kinh ngạc, Văn Nhân Quân thậm chí không biết nên nói cái gì, chỉ biết trước tiên duỗi tay ngăn cản lại hành động của Diệp Bạch.
Ánh mắt Diệp Bạch chuyển lên trên mặt Văn Nhân Quân.
Văn Nhân Quân nhìn thi thể vẫn đang ở trên mặt băng kia, lại nhìn Diệp Bạch, một lúc lâu mới nói: "Ngươi muốn......!Làm gì?"
"Đem toàn bộ da thịt trên gương mặt kia bỏ đi." Diệp Bạch nói.
Văn Nhân Quân cho rằng đối phương đang nói đùa: "Xích Diễm."
Diệp Bạch thần sắc bình tĩnh nhìn Văn Nhân Quân.
Không phải đang nói đùa.
Từ trong đôi mắt của Diệp Bạch, Văn Nhân Quân có thể nhìn thấy rõ ràng, thanh âm của y thấp xuống.
Sau một lúc trầm mặc, y lại lên tiếng: "Vì sao?"
"Ta muốn cho ngươi xem một thứ." Diệp Bạch nói.
"Người cũng đã chết từ lâu, ta không cần." Văn Nhân Quân trầm giọng nói.
Ngừng lại một chút, âm thanh của y nhẹ lại, "Xích Diễm, có chuyện gì, ngươi nói là được rồi," trên mặt Văn Nhân Quân mang theo ý cười nhàn nhạt, thật ôn hòa, thật mềm mại: "Ta tin ngươi."
Hầu kết Diệp Bạch nhẹ nhàng chuyển động.
Hắn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn gương mặt đang ở trên mặt băng kia thật lâu.
Sau đó, ta của hắn tránh đi.
Cũng không dùng sức, nhưng điều này cũng cho thấy đáp án rõ ràng của Diệp Bạch.
Văn Nhân Quân chần chờ một lát.
Kì thật y cũng không nguyện ý xem Diệp Bạch vũ nhục cơ thể từng là của mình như vậy, rốt cuộc, người cũng đã chết.
Nhưng mà, người làm như vậy trước mặt y là Xích Diễm...
Văn Nhân Quân chỉ chần chờ trong thoáng chốc, Diệp Bạch lại tránh ra một chút, lần này, hắn dùng một lực nhỏ.
Phát hiện nơi bị thương trên cổ tay của đối phương đang nứt ra, Văn Nhân Quân nhanh chóng thả lỏng tay, nhíu mày đau lòng nói: "Nhẹ một chút, đừng khiến cho vết thương lại rách ra." Nói rồi, y ngừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục nhẹ giọng: "Nếu ngươi muốn, bất cứ là thứ gì, sau này ta đều sẽ cho ngươi..."
Diệp Bạch không nói gì, cũng không nhìn Văn Nhân Quân.
Hắn cầm kiếm, từng nhát kiếm tước đi khuôn mặt trước mắt...!là khuôn mặt của hắn trước đây.
Tai, mũi, mắt, môi, gương mặt...!Diệp Bạch đem thịt trên gương mặt này tước xuống từng khối một, cho đến khi lộ ra xương trắng.
Văn Nhân Quân nhìn động tác của Diệp Bạch.
Lúc đầu, hắn còn hơi nhíu mi, trong mắt là chút khó hiểu, nhưng dần dần, khi hắn nhìn đến xương trắng lộ ra dưới gương mặt kia, chờ đến khi toàn bộ đầu lâu hiện ra hoàn chỉnh, trong mắt của Văn Nhân Quân rõ ràng dâng lên vẻ khiếp sợ.
Diệp Bạch cuối cùng cũng lên tiếng.
Hắn nhìn đầu lâu lộ ra dưới mũi kiếm, nhàn nhạt nói: "Gương mặt này, là được người tạo nên."
Văn Nhân Quân không nói gì, tầm mắt của y vẫn đang đặt lên trên đầu lâu, một số chỗ rõ ràng là vết thương do vũ khí sắc bén đẽo gọt mà thành.
Diệp Bạch dựa vào huyền băng chậm rãi ngồi xuống, dường như có chút mệt mỏi, hắn thoáng nhắm mắt, một lát sau mới lên tiếng: "Lần này ta trở về phủ Tể tướng...!Là vì nhớ đến một vài việc khi còn nhỏ."
Ánh mắt Văn Nhân Quân chuyển lên người Diệp Bạch.
Diệp Bạch thấp giọng nói: "Ngươi còn nhớ rõ khi nào ngươi rửa sạch Phi Vân Thành, danh chấn giang hồ không?"
"Mười bốn năm trước." Văn Nhân Quân nói.
"Mười bốn năm trước." Diệp Bạch lặp lại, "14 năm trước cũng là khoảng thời gian ta được Tần Lâu Nguyệt nhặt được, đó là lúc ta rời phủ Tể tướng."
Hắn nói, thần sắc bình tĩnh: "Chẳng qua không phải do trượt chân hay vì kẻ thù của Diệp Khiêm hại, mà là chính ta đã chạy tới rồi nhảy xuống sông Nam Hoài."
Văn Nhân Quân trầm mặc lắng nghe, y có dự cảm, điều tiếp theo Diệp Bạch muốn nói sẽ là điều y không muốn nghe.
Nhưng mà trước mắt, y không có cách nào ngăn cản.
Diệp Bạch tiếp tục nói: "Hôm nay ta mang cho ngươi xem khối ngọc kia, thật sự là bảo ngọc.
Bên trong của nó có..."
"Đủ rồi!" Văn Nhân Quân đột nhiên quát khẽ.
Diệp Bạch lại không dừng lại, hắn nói, bình tĩnh mà trầm ổn, từng chữ từng chữ, vô cùng rõ ràng: "...!Bên trong nó chứa toàn bộ kí ức của Xích Diễm."
Cơ thể Văn Nhân Quân run rẩy, ho hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Đầu vai Diệp Bạch bỗng nhiên căng thẳng, hắn muốn đứng lên đỡ lấy Văn Nhân Quân.
Văn Nhân Quân ho khan, giơ tay che môi đồng thời, cũng tránh khỏi bàn tay Diệp Bạch đang vươn tới.
Đôi tay vươn lên của Diệp Bạch dừng lại trong không trung thật lâu mới chậm rãi thu lại, chậm rãi buông xuống.
Hắn tiếp tục nói: "Khi ta còn rất nhỏ, Diệp Khiêm vô tình nhặt được miếng ngọc bội này, đồng thời phát hiện ra rằng , chỉ cần cầm ngọc bội tới gần trẻ sơ sinh lòng vô tạp niệm, đứa trẻ đó sẽ có thể thấy được đủ loại hình ảnh, bao bồm cả các loại võ công bí tịch." Diệp Bạch ngừng lại một chút: "Khi đó hắn chưa phải một Tể tướng nắm trong tay quyền lực to lớn, cũng căn bản không yên tâm kẻ khác, cho nên hắn đem ngọc bội dưỡng ở bên cạnh chính hài tử của mình...!Một mật thất tăm tối, dưỡng một lần chính là 16 năm.
Mà trong suốt 16 năm này, ta đã có được toàn bộ kí ức của Xích Diễm, hắn cũng biết được tất cả.
Sau đó..."
Diệp Bạch nhìn Văn Nhân Quân: "Sau đó, ngươi nổi danh trong võ lâm khi vừa nhược quán."
Văn Nhân Quân không kìm được mà ho khan, máu tươi theo đó rơi xuống bàn tay, lại tiếp tục chảy xuống làm nhiễm đỏ ống tay áo, nhiễm đỏ mặt đất.
Lời nói còn chưa kịp nói xong, Diệp Bạch lại không nói nổi nữa.
Không phải vì những việc đã từng phát sinh trên người mình, mà đơn giản là vì người đang đứng ở trước mặt này.
Hắn quả thật rất thích người này.
Diệp Bạch hoảng hốt nghĩ.
Nếu không phải như vậy, vì sao trái tim dù đau đớn như vậy nhưng vẫn muốn tới gần y? Hắn thật sự thích y, cũng