"Ta mang ngươi đi chữa vết thương trên tay." Đây là câu đầu tiên mà Văn Nhân Quân nói.
Nghe thấy được những lời này, Diệp Bạch hơi hơi hoảng thần một chút, lại cúi đầu nhìn tay phải của chính mình một lúc lâu mới lắc đầu nói: "Không vội......!Dù sao cũng phế rồi."
Văn Nhân Quân không nói gì cả.
Sau một lúc lâu mới tiếp tục lên tiếng: "Có thể lại cầm lấy kiếm..."
Lời y nói có thể còn chưa hết ý.
Có thể lại cầm lấy kiếm tất nhiên là có thể, chính là xương cốt vụn vỡ đã bị kéo dài lâu như vậy, ngón tay lại từng bị bẻ gãy...!Có thể lại cầm lấy kiếm? Quả nhiên chỉ là có thể lại cầm lấy kiếm mà thôi!
Bản thân mình học chính là kiếm, Diệp Bạch có ngốc đi chăng nữa cũng không có khả năng không hiểu được đạo lý này, cho nên cái gì hắn cũng chưa nói, chỉ kéo kéo khóe môi, muốn cười một chút.
Bây giờ không phải lúc thích hợp để nói nhiều, cũng không biết phải nói gì, Văn Nhân Quân cong lưng, chuẩn bị đem Diệp Bạch bế lên.
Nhưng Diệp Bạch lại ngăn cản động tác của Văn Nhân Quân.
Văn Nhân Quân nhìn đối phương.
Diệp Bạch chỉ duỗi tay trái, bắt lấy cánh tay Văn Nhân Quân, sau đó bằng vào sức lực của chính mình muốn đứng lên.
Sau một giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, trên tay Văn Nhân Quân hơi dùng sức, lại không trực tiếp đem ngươi dìu lên mà chỉ trợ giúp đối phương ổn định lại cơ thể.
Diệp Bạch đứng lên thật sự rất chậm.
Hắn bắt lấy cánh tay Văn Nhân Quân, từng chút một thẳng người dậy, sau đó lại từng chút từng chút một đứng lên...!Tốc độ còn không bằng dân chúng bình thường.
Văn Nhân Quân không lên tiếng.
Y lẳng lặng chờ bản thân Diệp Bạch tự mình đứng vững, sau đó mới đỡ lấy đối phương dìu về phía ghế dựa.
Lúc này đây, Diệp Bạch không cự tuyệt.
Ghế dựa cách Diệp Bạch không phải là một khoảng cách lớn, thậm chí có thể nói là rất ngắn, chỉ có hai ba bước chân.
Nhưng nếu để Diệp Bạch tự mình đứng lên rồi đi đến ngồi trên ghế dựa, cho dù chỉ là vài bước chân ngắn ngủi, trên trán Diệp Bạch cũng đã toát ra một tầng mồ hôi dày đặc, giữa hai cánh môi nhợt nhạt, một sợi đỏ đậm như ẩn như hiện.
Văn Nhân Quân nhíu mi.
Y duỗi tay đặt lên uyển mạch của Diệp Bạch, yên lặng một lát, thần sắc hơi trầm xuống: "Một khoảng thời gian này, cơ thể của ngươi thiếu hụt quá lớn, hiện tại ta sẽ mang ngươi đi tìm đại phu."
Đây là lần thứ hai Văn Nhân Quân nói như vậy sau khi nhìn thấy Diệp Bạch.
Diệp Bạch cũng lần thứ hai lắc đầu cự tuyệt: "Việc nơi này vẫn còn chưa xong."
"Ta thay ngươi xử lý." Văn Nhân Quân lên tiếng.
Ngừng lại một chút, y lại nói, "Ta vốn nên đến đây sớm hơn, chỉ là không nghĩ đến..."
Văn Nhân Quân vốn dĩ muốn nói "không nghĩ tới bọn chúng lại có thể xuống tay tàn nhẫn đến như thế", nhưng lời còn chưa nói ra, trong lòng y bỗng nhiên rùng mình, "không nghĩ đến bọn chúng sẽ ra tay tàn nhẫn như thế?"
...!Y thật sự là không nghĩ đến, hay vẫn là theo bản năng mà xem nhẹ? Tình cảnh trước mắt, cùng với một màn kiếp trước bản thân khuyên bảo Xích Diễm buông vũ khí kia lại giống nhau đến như vậy!
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Diệp Bạch cũng chưa nói gì thì sắc mặt của Văn Nhân Quân đã đột ngột thay đổi, bên trong áo cũng ướt đẫm mồ hôi.
Diệp Bạch chú ý tới thần sắc của Văn Nhân Quân.
Đầu tiên là có chút khó hiểu, Diệp Bạch hỏi: "Làm sao vậy?" Tiếp theo, hắn lại nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó mới hiểu được: "Ngươi không nghĩ đến bọn họ sẽ làm như vậy?"
Văn Nhân Quân im lặng không nói.
Diệp Bạch lại lắc đầu nói: "Ngươi nghĩ đến hay không nghĩ tới đều không có quan hệ."
Nói như vậy, Diệp Bạch lại nghĩ nghĩ, sau đó mới tiếp tục nói: "Đây là...!Chuyện của ta.
Ta quyết định làm như vậy, cũng thật sự đã làm như vậy, cho nên tất nhiên sẽ muốn gánh vác hậu quả của việc này, tốt cũng được mà không tốt cũng không sao, thất bại cũng tốt mà thành công cũng tốt, thậm chí là cánh tay bị chặt đứt hay mất đi tính mạng cũng đều không liên quan đến ngươi..."
Nói đến đây, âm thanh Diệp Bạch hơi trầm xuống, cũng càng nhu hòa hơn: "Cho nên, ngươi không cần nghĩ nhiều."
Văn Nhân Quân không nói gì.
Diệp Bạch cũng không vội lên tiếng.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Nhưng loại yên tĩnh không bình thường thế này không khiến cho người ta bất an, hoặc là khó chịu yên lặng, mà giống như bóng đêm, có khả năng bao dung người khác, khiến cho họ cảm thấy được yên bình.
"Ngươi ở chỗ này, còn có chuyện gì?" Một lát sau Văn Nhân Quân lên tiếng.
Diệp Bạch vừa muốn nói chuyện, bên ngoài đã vang lên một trận ầm ĩ.
Nghiêng đầu từ cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn lại có thể nhìn thấy bóng người mờ ảo, Diệp Bạch mới lên tiếng: "Ta đã đáp ứng Phó Trường Thiên, cho hắn chiếm lấy một phần cơ nghiệp."
"Phủ Tể tướng?" Văn Nhân Quân hỏi.
Diệp Bạch gật đầu.
Văn Nhân Quân lắc đầu nói: "Tể Tướng phủ quá lớn, Phó Trường Thiên ăn không vào."
"Ta không muốn hắn đem toàn bộ nuốt trọn." Diệp Bạch nói, "Chỉ là thời gian thôi...!Nói trước cho Phó Trường Thiên để hắn chuẩn bị.
Ta đã đáp ứng hắn thì sẽ làm được, còn có thể lấy được bao nhiêu, đó là chuyện của hắn."
"Vậy ngươi hiện tại......" Văn Nhân Quân trầm ngâm.
"Ta nếu như đã nói vậy tất nhiên muốn làm xong mọi việc." Diệp Bạch nói.
Ngoài cửa sổ, tiếng ầm ĩ càng ngày càng gần.
Diệp Bạch thở dồn dập môt chút, hắn đang điều tiết vết thương trong cơ thể....!Hoặc là nói, cưỡng chế thương thế trong cơ thể.
Sau đó, Diệp Bạch đứng lên, xích sắt bên hông hắn theo đó gây ra động tĩnh khá lớn.
Diệp Bạch chỉ xích sắt: "Có thể chém đứt không?"
Văn Nhân Quân gật đầu, tiếp theo rút kiếm ra, chỉ nghe đang một tiếng, xích sắt hạn chế Diệp Bạch suốt 10 ngày cứ thế bị cắt thành hai đoạn ngang dọc.
Xích sắt bị cắt bỏ, Diệp Bạch cũng không nói nhiều, xoay người tới chỗ thi thể của Diệp Khiêm, dưới chân giẫm một cái, thân mình gập lại đã mang theo thi thể phóng ra khỏi phòng từ phía cửa sổ.
Thời gian cũng đã khuya, trong phủ Tể tướng lại là một mảnh ồn ào, nơi này một trận binh đao, bên kia một mảnh khói lửa, khắp các nơi đều là một tình thế hỗn loạn.
Mang theo thi thể của Diệp Khiêm, ra khỏi đình viện giam cầm chính mình, hô hấp của Diệp Bạch hơi dồn dập, tuy có thể cảm nhận được khắp miệng mũi đều là vị rỉ sắt, lại không để ý quá nhiều, mà chỉ nhìn lướt qua hai phía phải trái, sau đó thì thả người đứng lên trên một núi giả, tiếp theo ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài!
Nội lực hồn hậu lạnh băng tràn ngập không gian, những kẻ mượn gió bẻ măng hoặc trung t@m hộ vệ không hẹn mà cùng tạm dừng lại động tác trong tay, quay đầu nhìn về phía truyền đến âm thanh.
Diệp Bạch đứng ở trên núi giả.
Cùng với gió mát thổi qua, ánh trăng từ trên trời chiếu xuống bên dưới, chiếu lên mặt đất đầy sương trắng.
Đêm nay ánh trăng dường như đặc biệt lạnh.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của mỗi kẻ nhìn thấy Diệp Khiêm bị mổ bụng được Diệp Bạch mang theo.
Ngay sau phút chốc ngắn ngủi tĩnh mịch, đám người phía dưới bắt đầu xôn xao, có lẽ là bởi vì sợ hãi, cũng có lẽ là bởi vì mừng thầm, cũng có lẽ là cả hai, nhưng mặc kệ như thế nào, những kẻ bên dưới đều không hẹn mà cùng bắt đầu nắm chắc vũ khí trong tay, cũng đồng thời phát ra tiếng mắng chửi tục tằng, có phần hướng về phía Diệp Bạch, cũng có phần hướng về phía Diệp Khiêm đã chết.
Diệp Bạch căn bản không để ý đến những kẻ bên dưới.
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, hắn bỗng nhiên buông tay, buông Diệp Khiêm ra.
Mọi người phía dưới đồng thời ngẩn ra.
Mà cũng không chờ bọn chúng phản ứng lại, tay trái của Diệp Bạch vung lên một chút, một thanh trường kiếm không biết bị kẻ nào vứt trên mặt đất đã nằm gọn trong tay hắn, cổ tay run lên, chỉ nghe bá một tiếng, trường kiếm ấy lại hướng thẳng tắp đuổi theo về phía Diệp Khiêm, cùng với thi thể của Diệp Khiêm rơi xuống phía trước, xỏ thật mạnh qua cổ của đối phương, đem xác đối phương ghim chặt lên mặt đất.
Trong phủ Tể Tướng lặng ngắt như tờ.
Mọi người vừa cầm binh khí