Đến khi Văn Nhân Quân tỉnh lại, đất trời vẫn đang tờ mờ.
Đầu nặng trĩu, có lẽ thật sự vẫn còn quá sớm, thân mình vô cùng mệt mỏi.
Văn Nhân Quân lại nhắm mắt ở trên giường nghỉ tạm thêm một lúc mới đứng dậy lấy áo khoác, dùng âm thanh hơi khàn nói: "Bên ngoài đang ồn ào cái gì vậy?"
Ngoài cửa có một thoáng yên tĩnh, sau đó là tiếng bước chân và tiếng trả lời cung kính cùng nhau vang lên: "Là lão mẫu của tiểu khất cái hôm qua tới, hai người đang cùng gào khóc trước cửa tiệm, chưởng quầy đã đi ra đuổi rất nhiều lần, có điều thấy bọn họ già già trẻ trẻ cho nên không thật sự dám làm gì, vì thế đến giờ còn chưa đuổi đi được."
Văn Nhân Quân rửa mặt chải đầu xong.
Ngồi vào trên ghế, tự rót cho mình một ly trà đặc, sau khi uống xong cảm thấy thoải mái hơn, lúc này mới lên tiếng: "Ngươi đi ra ngoài cấp cho họ thêm bạc, bảo họ rời đi đi."
Thanh âm ngoài cửa thưa vâng rồi rời đi.
Văn Nhân Quân lại tùy ý ăn qua cơm sáng vẫn còn ấm vừa được đưa vào, sau đó đứng dậy đi đến phòng Xích Diễm.
Xích Diễm thức dậy còn sớm hơn so với Văn Nhân Quân, không ngừng đổi thuốc cho tay phải, mỗi ngày luyện kiếm cũng đã luyện được tốt như lúc ban đầu.
Nhìn bàn tay trái trong một thời gian ngắn ngủi đã có một lớp kén thật dày, Văn Nhân Quân không hỏi gì mà chỉ thoáng dừng, sau đó lên tiếng: "Cũng đến lúc rồi, cùng đi?"
Xích Diễm gật gật đầu, đồng ý.
Văn Nhân Quân cùng Xích Diễm đi xuống dưới lầu.
Thời gian còn sớm, Lâm Phong Lâu tuy rằng mỗi ngày đều rất đông đúc, nhưng hiện tại cũng không phải quá nhiều người.
Hai người một đường đi đến cửa tửu lầu, vừa muốn bước lên xe ngựa, từ phía cuối hẻm bỗng nhiên có một bà lão lao thẳng đến trước xe ngựa đang tiến đến!
"Số ta thật là khổ! Người cũng chỉ là bị què một cái chân, vậy mà lại bị người cắt đứt một cánh tay!..."
Chợt thấy người đến, lại nghe thấy âm thanh của đối phương, kinh ngạc cùng tức giận lập tức cùng nhau xuất hiện trong lòng Văn Nhân Quân.
Nhưng cho dù là kinh ngạc hay tức giận, phản ứng đầu tiên lại không phải là gọi thị vệ đến đuổi người đi hay là hướng về phía bà lão quát lớn, mà là quay đầu lại nhìn về phía Xích Diễm!
Sự thật chứng minh phản ứng này của y là chính xác.
Xích Diễm vẫn đứng bên cạnh y như cũ, đôi mắt vẫn nhìn thẳng như cũ, thậm chí vẫn đang lên xe như cũ.
Nhưng mà tay trái của hắn, cũng đã rút ra lưỡi kiếm sáng đến lóa mắt, tư thế cũng đã sẵn sàng, chỉ chờ hạ kiếm!
Giống như chớp giật, Văn Nhân Quân liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được một kiếm này của Xích Diễm là công lực chân chính, nếu thật sự chém xuống, chỉ sợ khai sơn nứt thạch cũng là điều bình thường, càng không nói đến một cái mạng hèn của bà lão.
Hai đời làm người, Văn Nhân Quân cũng sớm không phải là một người có tấm lòng nhân từ thiện lương gì.
Ngày thường, phàm là những người trong giang hồ muốn tính kế y hay thủ hạ phản bội y, nói giết cũng lập tức giết, tự bản thân động thủ cũng không khiến cho đôi mắt y chớp một cái.
Thế nhưng, không thiện tâm không có nghĩa là ác độc vô tình.
Xích Diễm là người Văn Nhân Quân thích, điều này không sai, vì hắn để cho kẻ khác phải chịu thua thiệt cũng không sao cả, nếu như người trước mắt này đổi lại là bất kì một kẻ giang hồ nào có võ công, cho dù Văn Nhân Quân cảm thấy không cần thiết, cũng không đến mức phải xuống tay nặng như vậy, y cũng sẽ không ngăn cản.
Nhưng người xuất hiện trước mắt này lại chỉ là một bà lão, là một người đàn bà tay trói gà không chặt, lại cũng chỉ là một người mẹ vì nhi tử lấy lại công bằng.
Cho dù bà lão này có thể là một kẻ vô lại, có một ý nghĩ không tốt đi chăng nữa, Văn Nhân Quân cũng không có cách nào động thủ, tất nhiên, cũng không có cách nào nhìn người khác động thủ.
...!cho dù người kia là người mình thích thì cũng không có cách nào.
Một đoạn này nói thì lâu, nhưng cũng chỉ là một ý nghĩ lóe lên trong thoáng chốc.
Cho nên, lúc Xích Diễm rút kiếm chuẩn bị chém xuống, Văn Nhân Quân đã thoáng chốc tiến lên trước mặt hắn, duỗi tay đè lại mu bàn tay của Xích Diễm, ấn bàn tay nắm kiếm của đối phương xuống!
Đôi mắt đỏ như máu nhẹ nhàng chợt lóe, Xích Diễm rời tay khỏi kiếm, bổ một chưởng về phía Văn Nhân Quân!
Sắc bén giống nhau, tàn nhẫn không lưu tình giống nhau, dòng khí chung quanh cuồn cuộn, Văn Nhân Quân biết, một chưởng này của hắn công lực còn cao hơn, cũng không thể coi như không quan trọng...!Xích Diễm, là thật sự không lưu tình.
Nhưng mà Văn Nhân Quân lại không động thủ hoặc né tránh, không ngừng không động thủ hoặc né tránh, thậm chí công lực tụ lại ở bàn tay vì muốn ấn lại tay cầm kiếm của Xích Diễm cũng đã tan đi, chỉ đứng thẳng tắp không quá 3 bước trước mặt Xích Diễm...!sở dĩ y động thủ, chỉ là muốn ngăn cản Xích Diễm giế t chết bà lão kia.
Chỉ là như thế.
Từ lúc bà lão lao tới đến khi Xích Diễm động thủ, rồi Văn Nhân Quân ngăn cản, Xích Diễm trở mặt hướng về phía Văn Nhân Quân động thủ, tất cả đều chỉ phát sinh trong nháy mắt, thậm chí hộ vệ đi theo Văn Nhân Quân còn chưa kịp phản ứng, chưởng phong của Xích Diễm cũng đã đến trước mặt Văn Nhân Quân!
Văn Nhân Quân vẫn như cũ chưa từng né tránh, chỉ là trong mắt dường như còn ẩn chứa nỗi bi ai không nói nên lời.
Thế nhưng, một Xích Diễm chỉ cần hơi không thuận mắt là có thể tùy tay giết người làm sao có thể bị một tia bi ai không quá rõ ràng như vậy tác động?
Bàn tay của Xích Diễm sắp ấn lên người Văn Nhân Quân.
Trên cổ của Văn Nhân Quân thậm chí xuất hiện một vết đỏ do chưởng phong quá mức sắc bén tạo ra.
Cũng đúng lúc này!
Một sự đau đớn không thể nói từ ngực của Xích Diễm ào ạt xuất hiện, vỡ òa trong cơ thể, ngay lập tức lan tràn toàn thân.
Bàn tay đã đến trước mặt Văn Nhân Quân không chịu khống chế mà run rẩy, sau đó hướng về phía bên cạnh phát lực.
Chưởng phong sắc bén mênh mông cọ qua đầu vai Văn Nhân Quân, đánh vào thanh bồng của xe ngựa phía sau.
Chỉ nghe một tiếng oanh lớn vang lên, toàn bộ thùng xe ngựa vỡ tung, lực đạo ẩn chứa trong đó thậm chí còn khiến cho người kéo xe cùng hai con tuấn mã đi theo cũng phải lui lại vài bước.
Hiển nhiên không nghĩ tới một khắc cuối cùng kia Xích Diễm sẽ đổi hướng