15 tháng 3, trong Thiên Nhai Môn một mảnh yên tĩnh.
Một đêm không gió, chỉ có ánh trăng lạnh trên bầu trời sâu kín quan sát mặt đất mênh mông.
Trong sảnh chính của Thiên Nhai Môn, mọi người tập trung phía sau cánh cửa, ngẫu nhiên có một vài tiếng trò chuyện nho nhỏ, cũng chỉ là một số câu ít ỏi, sau đó, tất cả lại chìm vào yên tĩnh.
Phút chốc, môn chủ Thiên Nhai Môn phá vỡ không khí nặng nề trong sảnh, nói với Văn Nhân Quân ngồi ở vị trí cao nhất ở bên trái: "Lần này thật phiền đến Văn Nhân tiên sinh đích thân đến đây."
"Môn chủ khách khí rồi." Văn Nhân Quân chỉ khẽ gật đầu, còn lại không nói gì nữa.
Những người còn lại cũng không cảm thấy gì, cho dù Văn Nhân Quân không còn là thành chủ Phi Vân Thành, nhưng xét về bối phận hay năng lực, cho dù xuất hiện ở bất cứ đâu cũng có thể khiến người người nể phục, môn chủ bọn họ còn phải xưng một câu tiền bối.
Môn chủ Thiên Nhai Môn lại tiếp tục nói: "Việc này đều là việc của Thiên Nhai Môn chúng ta, đáng lẽ không nên làm phiền Văn Nhân công tử phải mạo hiểm." Nói rồi, hắn trầm ngâm một tiếng, "Có điều cũng không biết ác tặc kia đến tột cùng là người như thế nào, vậy mà dám dùng thân phận của Văn Nhân công tử khắp nơi làm việc ác."
"Chờ đến khi bắt được người, môn chủ tự mình hỏi là được." Văn Nhân Quân nói.
Môn chủ Thiên Nhai Môn lại khách khí cảm kích hai câu, sau đó không nói chuyện nữa.
Đại sảnh một lần nữa rơi vào yên lặng.
Lại qua thời gian uống một tách trà, thời gian cũng bước sang giờ sửu, mọi người trong đại sảnh cũng đã có chút mỏi mệt, cũng đúng vào lúc này, một vài tiếng xôn xao nho nhỏ từ cánh cửa truyền vào bên trong, mọi người ngẩng đầu nhìn đến thì thấy một người mang theo một thứ tròn xoe đi vào, một đường đều rơi ra chất lỏng đỏ thắm...!Bên trong là cái gì không cần phải nhiều lời cũng biết.
"Là Tầm công tử!"
"Tầm công tử đã trở lại!"
Sau một tiếng hô, trong sảnh khắp nơi đều khe khẽ nói nhỏ.
Môn chủ Thiên Nhai Môn đang ngồi ở vị trí chủ vị cũng không chậm chễ, đứng lên đi vài bước để đón nhận...!cho dù ánh mắt người kia từ lúc tiến vào hoàn toàn không dừng tên người hắn, chỉ nhìn Văn Nhân Quân.
Văn Nhân Quân nhìn người đang tiến vào, vẫn ngồi tại chỗ như cũ, trên mặt mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Môn chủ Thiên Nhai Môn đã bắt đầu hỏi chuyện: "Văn Nhân công tử đã trở lại, không biết sự tình thế nào?"
Người tiến vào duỗi tay đưa bao đồ cho môn chủ Thiên Nhai Môn.
Đầu cũng đã chặt mang đến đây còn phải hỏi cái gì? Môn chủ Thiên Nhai Môn trong lòng có chút oán trách nhưng cũng không đến mức không yên tâm, liền cười ha hả duỗi tay chuẩn bị tiếp nhận: "Văn Nhân công tử..."
Âm thanh của hắn đột nhiên im bặt...!bởi vì một đạo u quang xanh thẳm như trăng rằm đúng lúc này đột nhiên sáng lên.
Sao lại thế này?
Quang mang xanh thẳm kia là cái gì?
Sao lại thế này?
Diệp Bạch vì sao lại muốn giết môn chủ Thiên Nhai Môn?
Tất thảy đều là suy nghĩ chợt lóe lên trong phút chốc, khoảng cách giữa hai người cũng không quá một cánh tay, đầu óc của môn chủ Thiên Nhai Môn giống như bị ngưng trệ, chỉ theo bản năng nghiêng tránh, đáng tiếc đã quá muộn, ánh sáng xanh thẳm đã cận kề tròng mắt của môn chủ Thiên Nhai Môn...!chỉ kém một phân!
"Ong ——" một tiếng ngâm khẽ vang lên, môn chủ Thiên Nhai Môn cảm thấy trước mắt nhoáng lên, lại tập trung nhìn vào thì thấy Văn Nhân Tầm một khắc trước còn hướng kiếm vào hắn muốn giết người giờ đây đã ngã ngồi dưới đất, đoản kiếm được tẩm độc mang theo ánh sáng màu lam kia...!cũng đã bị quăng trên đất, trên thân vẫn còn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo thê lương.
Từ kinh chuyển hỉ, từ hỉ thành giận, môn chủ Thiên Nhai Môn phục hồi lại tinh thần, đầu tiên muốn nhìn đến Văn Nhân Quân cùng người vừa cứu mình...!nhưng trước đó, Văn Nhân Tầm đang ngã ngồi trên mặt đất đã che lại bả vai bị thương của mình, sắc mặt hơi tái nhợt lên tiếng: "Văn Nhân?"
Văn Nhân? —— đả thương người chính là Văn Nhân Quân!? Hơn một nửa những người ở đây còn chưa kịp khôi phục lại tinh thần, lại càng không nói đến kịp thời phân biệt được tình huống trước mắt này là như thế nào.
Vẫn ngồi tại chỗ như cũ, đỉnh mày Văn Nhân Quân hơi nhíu, giơ nhẹ tay.
Mọi người chỉ nghe bang một tiếng, lại hướng về phía người đang ngồi trên mặt đất nhìn một chút, lập tức nhìn thấy mặt của đối phương đã lệch sang một bên, trên khóe môi cũng có vết máu đang chảy ra.
"Tên húy của bổn tọa ngươi cũng dám gọi sao?" Văn Nhân Quân ngữ khí bình tĩnh.
Thiên Nhai Môn môn chủ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, hắn lại hướng về phía người ngồi trên mặt đất nhìn lại, nhìn thấy người đã quay đầu trở lại, yên lặng nhìn Văn Nhân Quân, ánh mắt âm độc tàn nhẫn, khiến người kinh hãi.
Giật mình, Thiên Nhai Môn môn chủ cân nhắc một lát, vẫn là mở miệng hoà giải: "Cái này...!có phải có hiểu lầm gì hay không? Văn Nhân tiên sinh, tiểu hài tử không hiểu chuyện."
"Hắn không phải Tầm Nhi." Văn Nhân Quân ngắt lời nói của môn chủ Thiên Nhai Môn, cũng thành công khiến cho đối phương trợn mắt há hốc mồm.
"Không phải Văn Nhân công tử? Mặt của hắn ——" Thiên Nhai Môn môn chủ buột miệng thốt ra, nhìn gương mặt đã hiện lên dấu 5 ngón tay hồng hồng, nhìn thế nào cũng không thấy đây là một gương mặt giả.
Văn Nhân Quân hơi chau mày, không trả lời, chỉ hỏi Văn Nhân Tầm trên mặt đất: "Hắn đâu?"
Nếu như đã bị phát hiện ra, dù có giả dạng nữa cũng không có bất kì ý nghĩa nào, người trên mặt đất hung hăng nhìn Văn Nhân Quân, cười lạnh nói: "Nếu như ta đã xuất hiện ở chỗ này, ngươi cho rằng mình còn có thể gặp được hắn hay sao?"
Môn chủ Thiên Nhai Môn trong lòng lộp bộp, chuyển hướng nhìn sang Văn Nhân Quân, lại thấy đối phương vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, dường như không động dung chút nào.
Người trên mặt đất lại không cam lòng hỏi: "Ngươi vì sao lại có thể biết được? Có chỗ nào của ta không giống?"
"Chỗ nào cũng không giống." Văn Nhân Quân khôi phục sự lãnh đạm.
Người trên mặt đất cắn răng: "Không có khả năng! ...!Ngươi phát hiện ra lúc nào? Là lúc ta rút kiếm sao?"
Văn Nhân Quân lười nói tiếp, chỉ nhìn về bên ngoài đại sảnh.
Trong sảnh không khí nhất thời trầm lại, một lát sau, môn chủ Thiên Nhai Môn không thể không lên tiếng: "Người trên mặt đất..."
"Ta điểm vài huyệt đạo của hắn.
Tránh cho có điều gì ngoài ý muốn, đây là kẻ mạo danh Tầm Nhi, ý đồ ám sát môn chủ ngài." Văn Nhân Quân nói, "Có điều trước mắt là tình huống đặc thù, có chút yêu cầu quá đáng..."
"Tiên sinh nếu là muốn người, vậy cứ mang đi là được.
Có điều, chỉ cần cho ta hỏi đối phương một chút, vì sao mục tiêu lại là ta." Môn chủ Thiên Nhai Môn vội nói.
"Việc này có gì cần phải hỏi?" Người trên mặt đất đột nhiên cười lạnh, "Bởi vì ngươi có chút thế lực, thế nhưng võ công lại không ra gì mà thôi.
Muốn trách thì nên trách Văn Nhân Quân cùng Văn Nhân Tầm! Ta là vì dẫn Văn Nhân Tầm ra mới làm ra những việc này...!nếu như hiện tại đã đạt được mục đích, cũng coi như không phí công." Một câu cuối cùng là nói với Văn Nhân Quân.
Đáng tiếc Văn Nhân Quân hoàn toàn không thèm để ý.
Da mặt của môn chủ Thiên Nhai Môn vì lời nói của đối phương mà biến thành màu gan heo, thầm nghĩ muốn cho đối phương chút giáo huấn, lại cố kị Văn Nhân Quân bên cạnh, nghĩ một chút thì đơn giản từ bỏ, chỉ nói với Văn Nhân Quân: "Tiên sinh, tuy rằng lời nói của hỗn đản này không đủ tin...!nhưng nếu như đã bắt được người, vậy không bằng phái đệ tử của Thiên Nhai Môn tìm kiếm lệnh chất, đem người trở về?"
Văn Nhân Quân khẽ lắc đầu, trên mặt y bỗng nhiên hiện lên một chút ý cười đạm mạc: "Không cần, người tới rồi."
Một câu trả lời này dường như ẩn chứa mấy phần ôn nhu cùng chờ mong, từ phía xa chợt có tiếng rống giận của hung thú vang lên, trong sảnh mọi người chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, một thân ảnh xuất hiện, tay áo rộng tung bay phần phật trong gió, hình ảnh trước mắt, thân ảnh cô tuấn, tay cầm kiếm, mơ hồ không hợp thế nhân, giống như một người đang cưỡi gió mà đến, lại thuận theo gió mà rời đi, không còn tồn lại nhân thế.
Hơn một nửa người đang ở đây đều nhìn đến ngây người, chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, không thể tin vào mắt mình.
Văn Nhân Quân cuối cùng cũng đứng dậy, mỉm cười đón nhận: "Đã trở lại?"
Diệp Bạch ừ một tiếng: "Có người đem ta dẫn đi." Hắn liếc mắt nhìn người trên mặt đất một cái, "Vì sao lại có dấu tay của ngươi?"
"Ngoại hình của hắn rất giống ngươi." Văn Nhân Quân nói.
Người trên mặt đất