Thời tiết hiện tại cũng không phải là đẹp.
Bầu trời không trăng không sao, chỉ còn lại một tấm màn đêm đen thẳm, nặng nề, không có giới hạn, nhìn không thấy đâu là điểm cuối.
Trong chủ phủ ở Nghiệp Thành, Văn Nhân Trác Nhĩ tươi cười đưa Văn Nhân Quân cùng với Diệp Bạch vào bên trong phủ, vẫn đầy lửa nóng nhiệt tình như trước đây, chỉ là trên gương mặt tươi cười kia còn mang theo chút kì quái.
Văn Nhân Quân cùng Diệp Bạch đều không để ý.
Đi vào bên trong sảnh, sau khi cả khách và chủ đều lần lượt ngồi xuống, Văn Nhân Trác Nhĩ khụ một tiếng, đang định nói chuyện lại bỗng nhiên thấy hình ảnh phía sau của Diệp Bạch-Băng Hỏa thú đang ngồi phía trước, phía sau chính là Diệp Thập Tam ngồi như không ngồi, lập tức hỏi: "Thúc thúc, vị này chính là! "
"Diệp Thập Tam.
" Văn Nhân Quân trả lời ngắn gọn.
Suy nghĩ của Văn Nhân Trác Nhĩ vừa chuyển, cuối cùng cũng không nói cái gì mà "Đây là cháu trai mới mà thúc thúc mới nhận" linh tinh vô cùng không đáng tin cậy mà hỏi: "Là người mạo danh của Tầm đệ đệ phải không?"
Văn Nhân Quân khẽ gật đầu, không muốn nhiều lời.
Văn Nhân Trác Nhĩ cũng không hỏi nhiều vấn đề này nữa, quay lại nói đến chính sự: "Về việc của Thiên Hạ Cung, thúc thúc có lẽ cũng đã biết, không biết! " Hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn Diệp Bạch một cái, "Có ý tưởng gì không?"
Một câu này nói ra, vốn dĩ Diệp Thập Tam vẫn còn đang uể oải cũng có chút hứng thú, ngồi thẳng dậy nhìn về phía Diệp Bạch.
Văn Nhân Quân trầm ngâm một lát, quay sang hỏi Diệp Thập Tam: "Có bao nhiêu người giống như ngươi?"
Diệp Thập Tam cợt nhả: "Nếu ta đứng thứ 13, tất nhiên trước đó sẽ còn 12 người nữa giống ta! "
"Toàn nói bậy.
" Âm thanh Diệp Bạch bỗng nhiên vang lên.
Lần này, Diệp Thập Tam cũng thấy hoảng sợ, thậm chí Văn Nhân Quân bên cạnh Diệp Bạch cũng có chút giật mình: "Tầm Nhi?"
Diệp Bạch lắc đầu ý bảo không có việc gì, sau đó hỏi: "Tần Lâu Nguyệt bị ám sát ở đâu?"
"Ở Vị Hà.
" Văn Nhân Trác Nhĩ trả lời đến thông thuận.
"Thời gian cụ thể?"Diệp Bạch hỏi.
"Giờ thìn ngày 12/5".
Văn Nhân Trác Nhĩ trả lời.
Diệp Bạch không nói chuyện nữa.
Văn Nhân Trác Nhĩ cân nhắc một lát, sau khi suy nghĩ một chút lại tiếp tục hỏi: "Thiên Nhai Môn vừa vặn cũng đang ở phụ cận Vị Hà, thời gian cũng tương đối, nếu! " Hắn nghĩ rằng, nếu như đúng là do Diệp Bạch làm, chúng ta đây cũng nên sớm chuẩn bị, lại không ngờ nghe được một đạo âm thanh bừng bừng tức giận chợt vang lên: "Chết rồi cũng không biết xấu hổ.
"
Âm thanh kì lạ lại không quen thuộc này đến quá đột ngột, Văn Nhân Trác Nhĩ vèo một cái ngẩng đầu lên thì thấy Phó Trường Thiên một thân trang phục kính lam đang đùng đùng nổi giận lật tung nóc nhà nhảy xuống.
Trơ mắt nhìn nóc nhà nhà mình cứ như vậy bị người ta làm thủng một khối, mặt Văn Nhân Trác Nhĩ cũng đều trầm xuống: "Phó thủ tọa là đi từ nơi nào đến đây vậy?"
Phó Trường Thiên vênh váo nhìn Văn Nhân Trác Nhĩ liếc mắt một cái, khinh thường nói: "Khả năng phòng ngự của các ngươi là như thế này sao?" Tiếp theo đó là vẻ mặt bừng bừng lửa giận nhìn về phía Diệp Bạch nói, "Đại nhân! Tần Lâu Nguyệt kia còn có mặt mũi để hướng về phía người cầu cứu hay sao?"
Cầu cứu?
Tất cả mọi người trong sảnh đều sửng sốt.
Cuối cùng vẫn là Diệp Thập Tam móc từ trong người ra một tờ giấy, nghe nói là do Tần Lâu Nguyệt tự tay viết xuống, từ ngữ phong phú, phần thưởng lớn lao, là một tờ lệnh truy nã của Thiên Hạ Cung, từ đầu đến cuối nhìn hết một lượt mới nói: "Nơi nào nói là cần đến cứu? Rõ ràng là đang muốn giết người.
"
Phó Trường Thiên lúc này mới chú ý đến Diệp Thập Tam ở bên cạnh Diệp Bạch, "Ngươi biết cái gì," hắn