Đến khi ánh sáng nhỏ vụn của buổi sớm mai chiếu lên mí mắt, Văn Nhân Quân cũng mở mắt.
Giống như đang mở mắt, nhưng lại không phải là đã tỉnh ngủ.
Người nằm ở bên cạnh đã rời đi, độ ấm quẩn quanh bên thân lại chưa tan hết, ...hoặc nên nói là chưa từng.
Hắn đã rời đi khi nào?
Nửa canh giờ trước?
Hoặc là mười lăm phút trước?
Suốt một buổi tối.
Trong ý thức hỗn độn mơ hồ, Văn Nhân Quân dường như đã nghĩ như vậy là có thể lại nắm lấy ấm áp cùng mềm mại thuộc về người kia...!trên thực tế, mong muốn níu giữ vẫn đang nằm trong hơi ấm còn sót lại trong bàn tay của y.
......!Hắn vẫn chưa nghỉ ngơi.
Suốt một đêm, lặp lại ôm ấp, bởi vì quá mức tốt đẹp, bởi vì quá mức sợ hãi......!Hoặc chỉ là vì quá mức sợ hãi.
Cũng không phải y không có cách nào kháng cự lại sự tốt đẹp, chẳng qua là vì trong lòng là sợ hãi rối loạn, cho nên để mặc cho mình sa vào trong đó, thậm chí không suy xét xem, làm như vậy có khiến cho đối phương bị thương hay không, chỉ vì lảng tránh nhút nhát trong lòng.
Người kia cũng cảm giác được đi.
Văn Nhân Quân có hơi mệt mỏi xoa xoa giữa mày.
Từ lúc được hắn ôm lấy...!Hoặc là sớm hơn, từ khi hắn bắt đầu ở bên cạnh...
Cho nên trầm mặc mà tiếp nhận, thừa nhận, thậm chí đón ý nói hùa.
Y cũng cứ tự nhiên như vậy mà hưởng thụ hắn không kháng cự, thậm chí dung túng.
Bởi vì có thể xác định đối phương cũng không để ý, càng không nói đến cự tuyệt?
......!Cho nên, mới có vẻ phá lệ ti tiện.
Văn Nhân Quân nhắm chặt mắt lại, lâm vào tự mình chán ghét bản thân.
Trời sáng.
Văn Nhân Quân hé mắt, mặc áo khoác vào.
Ngoài cửa đúng lúc truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
"Vào đi." Văn Nhân Quân lên tiếng, sau đó tiếp nhận khăn mặt cùng nước sạch do thị nữ mang vào.
Nước trong chậu trong sạch, hơi ấm.
Có gợn sóng nổi lên, lan tràn, nhộn nhạo.
......!Tách ra một đoạn, cũng tốt.
Bên ngoài Lưu Phong Viện, Văn Nhân Trác Nhĩ đã từng được lĩnh một lần giáo huấn, lựa chọn một khoảng thời gian không sớm không muộn tiến vào.
Thị tỳ trong viện tốp 5 tốp 3 nhỏ giọng cười đùa, Văn Nhân Trác Nhĩ tùy tay hỏi một người đang quét dọn: "Thúc thúc ta đang làm gì?"
Thị tì quét dọn trả lời: "Đại nhân đang ở bên trong viết chữ, Oanh Nhi tỉ tỉ đang ở bên cạnh hầu hạ."
Oanh Nhi là ai? Văn Nhân Trác Nhĩ mờ mịt một chút: "Vậy sao...!Vậy đệ đệ của ta thì sao?"
"Là Tầm công tử sao? Từ lúc sớm thức dậy nô tì cũng chưa từng thấy." Thị tì trả lời."
Văn Nhân Trác Nhĩ không tiếp tục hỏi thêm nữa, đơn giản sai người thông báo một tiếng rồi lẳng lặng chờ ở bên ngoài.
Người thông báo rất nhanh đã quay trở lại.
Văn Nhân Trác Nhĩ đi vào, liếc mắt một cái đã thấy Văn Nhân Quân đang đứng trước án thư múa bút viết chữ.
Là bán khuyết Giang Thành Tử.
Lặng lẽ liếc mắt một cái, Văn Nhân Trác Nhĩ không lên tiếng quấy rầy, chỉ đứng chờ ở một bên, thuận tiện nhìn thị nữ đang đứng bên cạnh hầu hạ Văn Nhân Quân.
Tuổi khoảng 21-22, một bộ váy vàng nhạt cùng áo dài xanh non, càng điểm tô thêm cho làn da trắng ngần thêm nổi bật, dung mạo không hẳn là tuyệt sắc nhưng phong tư lại vô cùng xuất chúng, còn có một đôi mắt to tròn...!nhìn chung mà nói thì thật hấp dẫn người khác!
Văn Nhân Trác Nhĩ rất vừa lòng, vì thế liếc mắt một cái, hai cái, ba cái...!Không đợi được đến khi thị tì kia đỏ mặt, hắn bỗng nhiên chú ý đến ống tay áo màu lam đong đưa một chút.
Đong đưa?
Đong đưa?
Văn Nhân Trác Nhĩ thoáng điều chỉnh vị trí hiện tại của mình, lại nhìn xem, nhìn đến bàn tròn sau tấm bình phong, Văn Nhân Tầm đang gác chân dài lên mặt bàn, nhìn hắn cười đến đáng giận.
Văn Nhân Trác Nhĩ hít ngược một hơi khí lạnh.
"Chuyện gì?" Âm thanh phá vỡ vở kịch câm trong phòng bỗng nhiên vang lên.
Văn Nhân Trác Nhĩ còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, nhìn người lắp bắp: "Tầm...!Tầm..."
"Tầm Nhi sẽ rời đi một đoạn thời gian." Văn Nhân Quân thu bút, nhìn hàng chữ không quá vừa lòng, nhíu mi một chút rồi nói.
Văn Nhân Trác Nhĩ ngẩn ra, xoay mặt nhìn Văn Nhân Quân, lại quay đầu lại nhìn kẻ đang lười biếng ngồi không ra ngồi kia, sau một lúc lâu mới tỉnh ngộ: "......!Diệp Thập Tam?"
Diệp Thập Tam hừ một tiếng coi như trả lời.
"Hắn vì sao lại ở chỗ này......" Nhất thời quá mức kinh ngạc, trình độ nói chuyện của Văn Nhân Trác Nhĩ bỗng nhiên tụt xuống đáy.
Diệp Thập Tam lập tức trả lời: "Ai ở chỗ này còn phải hướng ngươi thông báo hay sao?"
"Đương nhiên —— đương nhiên không cần!" Văn Nhân Trác Nhĩ hoàn hồn, nổi giận, "Ngươi châm ngòi cái gì!"
"Ta châm ngòi cái gì?" Diệp Thập Tam cười không có tí ý tốt nào.
"Ngươi ——" Văn Nhân Trác Nhĩ càng giận, Văn Nhân Quân lại một lần nữa lên tiếng: "Có chuyện gì?"
Vừa nói, Văn Nhân Quân vừa cho thị nữ bên cạnh lui xuống, đồng thời nghĩ xem bản thân lúc trước có phải đã nhìn lầm người hay không...!Vì sao y chưa từng phát hiện ra Văn Nhân Trác Nhĩ lại có tính tình trẻ con như vậy, đồng thời còn có thể nhìn hai người hoàn toàn khác nhau nhận thành cùng một người?
Văn Nhân Quân nhìn Diệp Thập Tam một cái, mày khẽ nhíu.
"Không có việc gì, ta chỉ là muốn đến thỉnh an thúc thúc thôi." Văn Nhân Trác Nhĩ cười làm lành nói.
Diệp Thập Tam quay ra nhìn trời: "Thỉnh an vào giữa trưa sao?"
Văn Nhân Trác Nhĩ không thèm để ý: "Đúng rồi, không biết Tầm đệ đệ đi ra ngoài bao lâu?"
Diệp Thập Tam nhìn sang nói: "Đi ra ngoài cũng cần báo lại cho ngươi sao?"
Văn Nhân Trác Nhĩ làm như không nghe thấy: "Sao không thấy yêu cầu chuẩn bị cái gì?" Hắn nhớ tới việc của Tần Lâu Nguyệt...!rốt cuộc hôm qua vừa mới nhận được tin tức, hôm nay người đã không thấy tăm hơi.
Diệp Thập Tam lúc này lại xen lời: "Ồ..." Hắn kéo dài âm thanh, chậm rì rì nói, "Cái này cũng muốn nhúng tay vào..."
"Phanh" một tiếng!
Băng Hỏa thú đang nằm ngủ cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, một cái tát đem ruồi bọ trên băng ghế chụp xuống.
Gương mặt Văn Nhân Trác Nhĩ thay đổi, mất thật nhiều công sức mới có thể đem ý cười đã lên đến yết hầu nuốt xuống, quay mặt sang nhìn Văn Nhân Quân, làm bộ không nhìn thấy một mạt màu lam che che giấu giấu đang bò từ dưới đất lên.
"Không cần làm gì cả." Văn Nhân Quân lại quang minh chính đại nhìn Băng Hỏa thú chụp Diệp Thập Tam, chỉ là tất nhiên, y cũng không có nhiều cảm giác, "Tầm Nhi đại khái sẽ rời đi khoảng 3-4 tháng."
Văn Nhân Trác Nhĩ vì người kia rời đi mà cảm thấy hơi kinh ngạc một chút.
Sắc thái từ ngữ như vậy...!Hẳn là không phải nói nơi này, như vậy...!Hắn hơi giấu đi cái liếc mắt dành cho Văn Nhân Quân, cuối cùng cũng phát hiện, tuy rằng đối phương nhìn giống như trước đây, nhưng thật ra vẫn có thêm nhiều phần đạm mạc hơn.
Vì sao lại có sự khác nhau như vậy? Văn Nhân Trác Nhĩ đầu óc xoay chuyển, vẫn chưa phát giác ra bản thân mình cũng không thấy vui vẻ như trong tưởng tượng: "Nếu như Tầm đệ đệ có việc cần đi ra ngoài, vậy không bằng thúc thúc tạm thời ở lại đây một thời gian chờ Tầm đệ đệ?" Hắn kiến nghị, "Những kẻ giả mạo Tầm đệ