“Không cần không cần, tôi bắt xe được rồi.” Diêu Phi vội vàng từ chối. Cô chỉ mong muốn cách xa Thương Duệ tám trăm mét thôi, sao có thể để Thương Duệ chở cô chứ: “Mọi người làm chuyện của mình đi, đừng để ý đến tôi.”
“Diêu Phi.” Thương Duệ cầm chìa khoá xe trên bàn lên, đeo khẩu trang, kéo nón áo che kín mặt, đẩy ghế rồi đứng dậy. Anh đút một tay vào túi, ngước đôi mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn chăm chăm xuống Diêu Phi: “Cô đang từ chối tôi đấy à?”
Diêu Phi có linh cảm, nếu cô nói phải thì Thương Duệ sẽ lập tức ném cô xuống lầu mất.
“Anh Thương tiện không ạ?” Diêu Phi giữ nguyên vẻ bình tĩnh, suy đoán mục đích của Thương Duệ, có khi nào giữa đường anh ném cô xuống sông Hoàng Phổ làm mồi cho cá không: “Tôi bắt xe là được rồi, không cần làm phiền ngài.”
“Đi thôi.” Thương Duệ bỏ chìa khoá xe vào túi quần, hất cằm ra hiệu rồi chào với ngữ điệu hoà nhã: “Chúng tôi đi trước đây, về thôi.”
“Vậy cảm ơn cậu hai ạ.” Diêu Phi cầm di động, mặc áo khoác, cảm thấy Thương Duệ có thể sẽ tìm cô gây sự. Cô quay đầu tạm biệt mọi người, mới bước nhanh ra cửa.
“Chú ý an toàn, về nhà gọi điện cho chị nha.” Tô Minh làm dấu gọi điện thoại: “Tạm biệt em.”
“Tạm biệt chị.”
Thương Duệ đút hai tay vào túi, sải bước đi thật nhanh, không quan tâm xem Diêu Phi có đuổi theo kịp không. Diêu Phi theo sát phía sau, kéo áo khoác lên tới cổ và đeo khẩu trang che kín mặt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Ra khỏi nhà hàng, bóng đêm lạnh căm, gió rét ùa thẳng đến.
“Anh Thương, tôi sẽ không quấy rầy anh, tôi đi ra ngoài từ đây là bắt xe được rồi, nếu họ hỏi, tôi sẽ nói anh đã đưa tôi về nhà an toàn ——”
“Cô đang dạy tôi đấy à?” Thương Duệ lấy chìa khoá xe ra, trong bãi đậu xe cách đó không xa chiếc Mercedes G65 màu đen chớp sáng đèn, anh đi sang phía ghế lái rồi nói nhạt: “Tôi từ chối.”
Anh bị bệnh nặng lắm phải không hả?
“Tới đây.” Thương Duệ đi tới, dừng lại trước chiếc G65 đen với đường nét lạnh lùng và cứng nhắc. Anh đeo khẩu trang, chỉ còn lại đôi mắt hoa đào sâu thẳm bên ngoài, từ quai hàm đến hầu kết kéo ra một độ cong trông cực ngông nghênh: “Lên xe, đứng đó làm gì? Chờ paparazzi chụp hả? Muốn tạo scandal với tôi? Độ hot của cậu hai nhà cô đắt lắm đấy, tôi sợ cô không ké fame nổi đâu.”
Diêu Phi rảo bước tới mở cửa xe và ngồi vào ghế phó lái, trước tiên cô thắt dây an toàn. Thương Duệ bước vào xe và đóng mạnh cửa xe lại. Trong tiếng vang trầm đục, anh nhìn qua, dò xét một lượt rồi mới ngồi xuống thắt dây an toàn: “Che kín mặt vào.”
Diêu Phi kéo khẩu trang che tận sát dưới mắt, chỉ mong sao có thể chui đầu vào áo luôn thôi.
“Tối nay bất kể cô nghe gì thấy gì thì quên ngay từ giờ phút này đi.” Thương Duệ khởi động xe chuẩn bị lái đi: “Nhớ đấy.”
Diêu Phi gật đầu.
“Tô Minh nhờ tôi chở cô một đoạn, cô đừng suy nghĩ nhiều.” Thương Duệ cầm vô lăng, lái xe ra khỏi bãi đậu xe của nhà hàng. Anh đạp chân ga: “Đừng tưởng lên xe tôi thì sẽ có gì đó, thứ không nên ảo tưởng thì đừng ảo tưởng, nhớ rõ vị trí của cô đấy.”
Diêu Phi mím môi, nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Thương Duệ. Dưới ánh đèn mờ mờ, chỉ có đôi mắt sâu của anh lộ ra ngoài, tối om như một bóng ma.
“Tôi biết.” Thậm chí cô chẳng màng phản bác, tuỳ đi, cô chính là đứa con gái muốn gấp rút bò lên giường Thương Duệ mà.
Hù chết anh chưa.
“Chuyện giữa Chu Đỉnh và Tô Minh là bí mật, hiện nay họ đang hợp tác nên tạm thời chưa công khai.” Hôm nay Thương Duệ không đeo chiếc nhẫn rối loạn kia, ngón tay sạch sẽ, gân cốt trên mu bàn tay nổi rõ, anh chậm rãi gõ xuống vô lăng: “Họ hẹn hò được một khoảng thời gian rồi, cô đừng hòng chen chân vào.”
Đầu óc Diêu Phi nổ “uỳnh”, cô đã từng bị người ta mắng là kẻ thứ ba, người người đòi đánh. Rõ là cô không làm gì nhưng họ lại đổ hết tội danh bịa đặt đó lên đầu cô. Cô cho rằng qua bấy nhiêu năm, cô đã quen bị khinh thường và dè bỉu. Tuy nhiên đối diện với sự châm chọc của Thương Duệ, trái tim cô vẫn thấy đau lắm. Nỗi đau chồng chất, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm chuyện thấp kém về mặt đạo đức như thế, vậy mà hình tượng của cô lại là người có phẩm hạnh đê hèn.
Cô hé miệng, hồi lâu sau mới cất tiếng: “Thương Duệ, tôi không phải kẻ thứ ba.”
Phía trước là đèn đỏ, Thương Duệ đạp phanh xe, quay sang nhìn chăm chăm Diêu Phi bằng đôi mắt đầy thâm sâu. Hết ba mươi giây đèn đỏ, đến khi chuyển sang đèn vàng, anh mới nhíu mày: “Vậy thì cách xa họ ra, đừng quá xu nịnh thế nữa.”
Bên trong xe lặng như tờ, yên ắng đến mức có thể nghe rõ được tiếng hít thở của cả hai, vô cùng đè nén. Thương Duệ đã quay đi và nhìn thẳng phía trước. Còn Diêu Phi vẫn đang nhìn Thương Duệ, khoảng chừng một phút. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Diêu Phi siết chặt ngón tay, cụp mắt xuống và lặng lẽ hít một hơi sâu.
Không nên thảo luận với kẻ ngu về đúng và sai.
Cô thật sự rất muốn đánh Thương Duệ, nhưng không được, cô không thể ra tay, cô không dây vào Thương Duệ nổi .
Trong buồng xe tĩnh lặng chất chứa đôi phần nặng nề.
Một phút sau, Thương Duệ mở nhạc trong xe, kéo âm lượng đến mức tối đa. Âm nhạc đinh tai nhức óc vang vọng khắp xe, là bài “Ồn” mà Thương Duệ đã viết. Thật sự quá ồn, đến nỗi có thể sánh ngang với tiếng máy khoan đang hoạt động.
Diêu Phi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ồn đến cực điểm thành ra lại yên tĩnh bất ngờ. Trong sự im ắng này, cô nghĩ mình không cần phải khổ sở. Bởi cô không xứng với kiểu cách đau buồn vì chút chuyện nhỏ nhoi đó.
Khi “Ồn” phát ra lần thứ mười, chiếc Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước cổng phía bắc của Central Garden, cổng bắc ít người và vắng vẻ nên sẽ không có nguy cơ bị người ta chụp được. Diêu Phi lấy ví trong túi đeo chéo ra, móc tờ một trăm rồi đặt trên ghế phó lái, sau đó cô đẩy cửa xe bước nhanh ra ngoài.
Cửa xe bị đóng lại, âm nhạc ầm ĩ và gương mặt đó của Thương Duệ đều bị khép lại đằng sau. Diêu Phi cất ví rồi rảo bước vào khu nhà. Cô không muốn khóc nữa, vả lại càng không thể đau lòng vì loại người như Thương Duệ.
Biểu cảm của Thương Duệ bắt đầu thay đổi từ khi thấy tờ một trăm tệ màu hồng đó. Sống đến chừng này tuổi, chỉ có anh lấy tiền đập người ta, chứ chưa bao giờ bị người ta đập tiền vào mặt, đã vậy còn là một trăm tệ.
Anh chau mày nhìn chòng chọc vào tờ một trăm tệ đó với đôi mắt hoa đào đầy tàn bạo.
Diêu Phi muốn chết phải không?
Xe của anh chỉ đáng giá một trăm tệ?
Tài xế như anh chỉ đáng một trăm tệ thôi à?
Thương Duệ cởi dây an toàn ra, mở cửa ghế lái và bước xuống trên đôi giày thể thao.
Một chiếc Toyota đen chạy lướt qua, tiếng phanh xe vô cùng đinh tai vang lên trong màn đêm tĩnh lặng. Chuyện xảy ra chỉ trong phút chốc, lúc Thương Duệ thấy rõ thì người trên xe đã té nhào xuống khỏi xe.
Chất lỏng bị rơi vãi dưới đất, nắp bình văng ra thật xa. Chất lỏng đang sủi bọt kèm theo mùi nồng nặc gay mũi tản ra trong không khí.
Hàng năm Diêu Phi luôn bị gài bẫy nên cơ thể đã luyện thành phản ứng bản năng từ lâu. Khi cô cảm nhận được điều không ổn, cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, cô nghiêng người tránh được axit đậm đặc hắt vào mình, đoạn bắt được cổ tay đối phương và mượn quán tính thắng xe ném người ta ra khỏi buồng xe. Bị axit đậm đặc tạt trúng, gã đàn ông bỗng chốc kêu lên vô cùng thảm thiết.
Trong xe còn hai người nữa, chúng cầm dao vọt lên. Đối phương đang liều mạng vồ chém. Diêu Phi đỡ được cổ tay của một người và dốc hết sức lực đạp mạnh vào xương sườn của gã, chắc hẳn cú đá này hòng đạp gãy xương sườn đối phương và bảo đảm nó sẽ bị gãy. Một con dao khác nhắm vào sau lưng cô, nhưng hai tay khó địch lại bốn tay, trên thực tế người ta khó thể chú ý đến bốn bề trong khi đang đánh nhau.
Trong giây phút cú chém đó sắp rơi xuống người cô, thời gian quá ngắn, đại để Diêu Phi chỉ ước chừng được con dao đó chém một tấc vào lưng thì cô không chết cũng sẽ bại liệt.
Con dao chưa kịp vung xuống, bỗng một tiếng “xoảng” vang lên.
Diêu Phi giằng lấy được dao, quay lại chợt thấy Thương Duệ đang cầm cán gậy đánh golf quật mạnh vào gã kia. Cán gậy đánh golf đủ dài, dù đối phương có dao nhưng do phân tâm nên không chiếm được ưu thế.
Diêu Phi cầm dao xông tới.
“Diêu Phi!” Thương Duệ hét to.
Diêu Phi bỗng khựng lại, nếu cô chém gã thì có lẽ gã sẽ chết. Bất kể có phải tự vệ hay không, nhưng cô là nhân vật của công chúng, chắc chắn sự nghiệp của cô sẽ tan tành. Tay cầm dao của cô chững lại, thình lình người đó xoay người đạp vào chân Diêu Phi, tóm lấy dao rồi đỡ tên đồng phạm dưới đất lên. Chiếc Toyota nghênh ngang rời đi, đoạn bảo vệ cầm dùi cui chạy tới. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Chuyện gì vậy? Má nó! Dưới đất là thứ gì thế?” Bảo vệ đã thấy được axit đậm đặc dưới đất.
Diêu Phi mím môi và nhìn sang Thương Duệ. Nắm chặt cán gậy golf đã không còn trông rõ được hình dáng, lặng yên vài giây, Thương Duệ nhanh chóng lấy di động ra báo cảnh sát và liên lạc với Thái Vĩ.
Diêu Phi ngồi xổm xuống đất, vì đeo khẩu trang nên không ai nhìn rõ được nét mặt cô, chớm thấy đôi mắt trắng đen lộ ra kia không có bất kỳ cảm xúc gì mà chỉ có chết lặng.
Lần đầu tiên Thương Duệ bắt gặp một ánh mắt như thế, không có sợ hãi, không hề hoảng hốt, trái lại chỉ toàn chết lặng, chết