“Diêu Phi cũng chụp ảnh selfie à, đúng là quá bất ngờ.” Du Hạ vừa ghim một viên bạch tuộc bỏ vào miệng, má phồng lên, tay còn lại vừa nhanh chóng gõ bàn phím: “Tôi phải lưu cái ảnh này lại rồi đăng lên Weibo mới được.”
“Selfie gì?” Thương Duệ kéo ghế ngồi xuống đối diện, cởi khẩu trang rồi nhíu mày: “Khẩu vị của cậu thay đổi ghê quá nhỉ, cậu ăn món gì đó? Mùi nghe nồng nặc vậy, ngửi thử hình như là đồ ăn không tốt cho sức khỏe à.”
“Bạch tuộc viên chiên.” Du Hạ đưa di động cho Thương Duệ: “Cô ấy đăng ảnh chụp selfie lên vòng bạn bè, feel lắm đấy. Cậu muốn xem thử không?”
Vì Thương Duệ vào vai quá chậm, cảm giác nhập vai kém, vả lại anh với vai nam chính mà đạo diễn yêu cầu chỉ đồng nhất về mỗi ngoại hình. Vì vậy, gần đây anh bị buộc phải tới bệnh viện quẹt thẻ mỗi ngày để tìm hiểu rõ cuộc sống thường nhật của bác sĩ. Du Hạ và Tư Dĩ Hàn sẽ đột ngột tới kiểm tra đốc thúc, dù gì Thương Duệ này luôn tuỳ ý làm bậy, muốn làm gì thì làm nấy, không quan sát thì anh sẽ lên trời cho xem.
“Ai chụp hình selfie?” Thái Vĩ đẩy cửa vào: “Món ăn đã chuẩn bị xong, anh Hàn thật sự không tới hả? Chúng ta ăn trễ chút chờ anh ấy.”
“Anh ấy bận lắm, không có thời gian nên anh ấy sẽ ăn với Chu Đỉnh.” Du Hạ đẩy di động tới trước mặt Thương Duệ, tiếp tục ăn bạch tuộc viên: “Ảnh selfie của Diêu Phi vô cùng vô cùng vô cùng đẹp. Nhìn thôi mà tôi muốn tài trợ cho cô ấy một chiếc điện thoại chụp ảnh rõ nét, buộc cô ấy phải selfie tám trăm bức mỗi ngày luôn. Đến khi cô ấy trở nên nổi tiếng, tôi sẽ bỏ không làm biên kịch nữa mà đi kinh doanh ảnh, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn cả viết kịch bản cho xem.”
Thương Duệ cầm điện thoại của Du Hạ lên, thấy cô gái trên màn hình.
Hơi thở anh chợt cứng lại.
Diêu Phi trong hình không tỏ biểu cảm gì, mà cô chỉ tiện tay giơ găng quyền anh màu đen lên, đôi chân thẳng tắp thon dài hơi mở ra, vóc dáng cao ráo linh hoạt. Cô cột tóc đuôi ngựa, phần tóc không được buộc lên đang buông lơi trên làn da trắng ngần. Mặt mũi cô như được phác hoạ bởi những nét vẽ khéo léo nhất của một hoạ sĩ hàng đầu, đôi mắt đen láy sắc bén, đẹp đến ngỡ ngàng.
Bình thường Diêu Phi trông như một con búp bê xinh xắn dễ nhào nặn, ăn mặc giản dị và không nói gì nhiều. Cô hay đeo khẩu trang, mặc những bộ quần áo rẻ tiền và bình dân, khi bước xuống phố, cô sẽ chẳng khác gì những người đi đường. Lúc nổi tiếng cô cũng rất ít chủ động đăng hình, tìm kiếm Diêu Phi trên mạng thì người ta chỉ thấy ảnh chụp trong phim Hàn Đao Hành và ảnh trên thảm đỏ của cô. Sau khi cô gặp chuyện không may, những bức ảnh thảm đỏ bị chế lại một cách ác ý với những lời lẽ không hay, và người ta không thể tìm thấy bất cứ ảnh phim nào của Hàn Đao Hành trên mạng nữa.
“Thế nào? Đẹp không?” Du Hạ bỏ viên bạch tuộc cuối cùng vào miệng, nâng tách trà lên uống một hớp: “Cô ấy biết đấm bốc, đẹp trai cực luôn. Nếu không phải tôi kết hôn rồi thì tôi sẽ tự tay bẻ cong mình vì cô ấy cho xem.”
“Cũng thường thôi.” Thương Duệ để điện thoại của Du Hạ xuống bàn, dựa người ra sau vào lưng ghế như không có chuyện gì xảy ra. Anh ngồi nghiêng, dựng màn hình điện thoại di động lên, bật WeChat và nhập số điện thoại của Diêu Phi vào khung thêm bạn để tìm kiếm.
Tận sâu trong tim anh nổ lên ầm ầm, cực kì náo động.
Anh tỉnh táo phân tích, rằng anh không có hứng thú với Diêu Phi, anh chỉ vừa ý cái găng tay đấm bốc của Diêu Phi thôi. Không biết chúng thuộc nhãn hiệu nào, thoạt trông vừa mang lại cảm giác lạnh lùng vừa có nét đẹp hoang dã một cách mạnh mẽ.
Tên trên WeChat của Diêu Phi rất cứng nhắc, là Diêu Phi thế thôi. Hình đại diện là một con rùa đen, Thương Duệ nhấn vào thêm sổ địa chỉ.
Nhập tin nhắn xác minh: “Tôi là Thương Duệ.”
Gõ chữ ra, Thương Duệ nhíu mày, ngón tay thon dài chống vào màn hình điện thoại di động, chần chừ chốc lát rồi anh nhanh chóng xoá đi.
Anh lại nhập vào: Đạo diễn đề nghị vai chính thêm bạn lẫn nhau, tôi là Thương Duệ. Nhấn gửi đi, anh úp di động xuống bàn.
Diêu Phi nhất định sẽ lập tức đồng ý và chủ động bắt chuyện thôi.
Thái Vĩ cầm điện thoại di động, kinh hãi kêu lên: “Đây là Diêu Phi? Lần đầu tiên anh thấy ảnh đời thường của Diêu Phi đấy, cái này ——” Thái Vĩ không thích Diêu Phi, nhưng phải công nhận ngoại hình của Diêu Phi thật sự hoàn hảo, không thể xoi mói. Dùng bất kì từ ngữ nào để miêu tả vẻ đẹp này thì cũng đều có vẻ nhợt nhạt và thiếu chính xác, anh ta cân nhắc sử dụng từ: “S3xy đó.”
Đúng, chính là gợi cảm. Không phải vẻ gợi cảm thô t ục, mà là kiểu như sự hấp dẫn về tính dục cực mạnh.
Diêu Phi không để lộ bất kì bộ phận không nên lộ nào trong tấm hình này, trừ cánh tay ra thì toàn bộ đều được che chắn kín kẽ. Cô cầm găng tay đấm bốc, băng quấn tay đeo trên ngón tay thon dài trắng muốt buông thõng xuống một đoạn và đung đưa giữa không trung. Cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản nhất, thậm chí gương mặt không hề được trang điểm, thế nhưng cảm giác lạnh lùng và quyến rũ lại hiện lên rõ mồn một.
Sắc sảo một cách tuyệt đẹp.
“Vô cùng s3xy, không giống với cô ấy lúc bình thường, cô ấy nên chụp nhiều hình thế này hơn. Nếu không gặp phải Lý Thịnh, đoán chừng cô ấy đã sớm nổi đình nổi đám trở thành nữ ngôi sao tuyến một rồi, vậy thì bộ phim của chúng ta sẽ không với tới cô ấy nổi đâu.” Du Hạ nhấn thích, cầm điện thoại lưu hình ảnh lại rồi mở Weibo: “Tên khốn kiếp Lý Thịnh kia, cái thứ thất đức không biết giới hạn, gây ra chuyện xấu xa nhường này đúng thật làm người khinh thường.”
Du Hạ nhớ lại cảm xúc khó tả khi cô ấy từng nhận được hồ sơ của Diêu Phi và nhìn thấy bức ảnh hai inch đơn giản trên đó. Nếu không phải cô giáo của Diêu Phi hết lòng đề cử, cô ấy chắc chắn sẽ không cho Diêu Phi qua công ty thử vai. Người khác chụp ảnh chỉ ước có bộ lọc tám trăm mét, sửa cả triệu lần, chỉ sợ mình không đủ đẹp. Diêu Phi chụp ảnh, chỉ sợ sẽ bị người ta phát hiện ra nét đẹp của mình.
Tính tình Diêu Phi hoàn toàn khác hẳn với ngoại hình của cô, vóc dáng quá xinh đẹp đến mức có đôi phần tính xâm lược, trông rất khôn khéo. Trên thực tế, cô lại là một người trung thực.
“Bên cảnh sát thẩm vấn ra chưa? Có khai ra Lý Thịnh không?” Du Hạ đăng ảnh của Diêu Phi lên Weibo: “Không dần chết Lý Thịnh, em luôn chẳng yên tâm được.”
“Lôi thôi lắm.” Thái Vĩ thở dài: “Chúng khư khư khai là anti của Diêu Phi, vì yêu sinh hận.”
“Diêu Phi đã vậy rồi thì có fan kiểu gì? Bột phấn cũng chẳng có đấy chứ.” Du Hạ khịt mũi xem thường: “Lý do quá giả tạo.”
“Nhưng hết cách rồi, người ta không nhận thì biết làm sao?” Thái Vĩ lại rót nước cho Du Hạ: “Không trị chết được Lý Thịnh đâu, có thể bắt Lý Thịnh câm miệng đã là cực hạn rồi. Gần đây dư luận đang có khuynh hướng bắn ngược, điều duy nhất chúng ta có thể làm là đè x uống không công bố kết quả điều tra, để không tự vả vào mặt chúng ta.”
Như có điều suy nghĩ, Du Hạ siết lấy điện thoại di động xoay vòng, không trả lời ngay.
“Phải sử dụng Diêu Phi à? Tổng giám đốc Du, bản thân Diêu Phi quả thật không thành vấn đề, cô ấy rất ưu tú. Tuy vậy, nếu công khai, cô ấy sẽ phải ràng buộc với anh Duệ, em biết fan của anh Duệ đó, họ mà điên lên thì dám giết luôn cả chính chủ lắm. Vốn dĩ trên người Diêu Phi có rất nhiều scandal dễ bị thao túng được, nếu fan thừa cơ lợi dụng bới móc ra, e là sẽ không tốt cho Diêu Phi đâu, ngược lại chi bằng cứ để cô ấy từng bước vững chắc đi lên.” Thái Vĩ tạm ngừng, chân thành đề nghị: “Chỗ cao không thắng được cái lạnh mà.”
“Vậy thì mặc thêm hai cái áo ấm, cộng thêm một cái áo lông.” Ngón tay dài và thon, có khớp xương rõ ràng của Thương Duệ cầm lấy tách trà sứ bạch ngọc, anh thờ ơ nhấp một ngụm trà Minh Tiền rồi lãnh đạm nói: “Sẽ thắng cái rét ngay ấy mà.”
————
Diêu Phi xốc ba lô, đeo khẩu trang và đi vào thang máy. Có tiếng bước chân vang lên sau lưng, Diêu Phi quay lại thì thấy Kiều Cảnh đội mũ lưỡi trai, mặc áo hoodie màu trắng phối với quần jeans và đeo ba lô vận động đang sải bước vào thang máy.
“Đi hả?”
“Vâng.” Diêu Phi gật đầu, nhấn tầng một rồi nép sát vào góc thang máy.
Kiều Cảnh đút một tay vào túi, quay lại nhìn Diêu Phi hỏi: “Chị có lái xe không?”
“Khu nhà nằm sau phòng tập thể hình.” Diêu Phi cười chỉ về hướng khu nhà: “Đi bộ năm phút, không cần phải lái xe ạ.”
Diêu Phi không thích tiết lộ quá nhiều chuyện riêng của mình với người khác, ví như, cô không có xe.
“À.” Kiều Cảnh không nói thêm gì nữa.
Thang máy dừng tại lầu một, Diêu Phi bước ra ngoài, Kiều Cảnh theo sát phía sau. Hai người kẻ trước người sau ra khỏi cổng của phòng tập thể hình. Điện thoại của Kiều Cảnh reo lên, cậu ta cầm lên bắt máy, là người đại diện gọi tới và hỏi cậu ta sao chưa đi ra ga ra tầng ngầm.
Kiều Cảnh quay lại thang máy, nhấn số tầng hầm hai.
Trong khi đang mua nguyên liệu cần cho bữa tối ở siêu thị nằm ngay cổng khu nhà, Diêu Phi nhận được tin nhắn Tô Minh gửi đến, bảo cô lát nữa nhớ lên Weibo cảm ơn cho bài Weibo của tổng giám đốc Du.
Cảm ơn gì nhỉ?
Diêu Phi quét mã trả tiền rồi đáp lại qua điện thoại: “Dạ.”
Mở Weibo ra, vừa định tìm Du Hạ, cô bỗng thấy #Summer Diêu Phi#, theo sát phía sau là #Thương Duệ nhấn like# đang được gắn trên hot search.
Thương Duệ nhấn thích hay không chẳng liên quan gì đến cô.
Summer là bút danh của Du Hạ, Du Hạ và