Thương Duệ ngơ ngẩn, bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Ngay sau đó anh chợt đứng thẳng lên, hai tay đút vào túi và nhấc vai để thả cổ áo đồng phục học sinh lỏng lẻo về chỗ cũ, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén: “Cô —— hôn tôi à?”
Diêu Phi chỉ mong rụng hết da mặt cho rồi. Cô muốn day trán nhưng lại sợ bị chuyên viên trang điểm mắng. Khoé môi co quắp, cô không nhịn được hỏi: “Tôi dùng mặt hôn lên miệng anh à?”
Thương Duệ có bệnh nặng gì thế? Nói chút gì đó logic đi chứ?
Thương Duệ sâu xa nhìn chăm chú vào cô chốc lát, cúi thấp người kề sát vào tai Diêu Phi rồi cất giọng trầm thấp từ tốn: “Mặt cô tiếp cận miệng tôi, không phải là cô dùng mặt hôn tôi sao?”
Diêu Phi đứng bên ngoài, Thương Duệ khom người nói chuyện ở bên trong với chất giọng vừa trầm vừa thấp. Chỉ Diêu Phi mới có thể nghe được giọng của anh, còn những người khác sẽ thấy Thương Duệ đang cúi người xoẹt qua vai Diêu Phi. Thương Duệ đút hai tay vào túi, thậm chí hai người không hề tiếp xúc tứ chi.
Anh chậm rãi đứng thẳng và nhìn Diêu Phi chăm chú: “Không phải hả?”
Thương Duệ cao hơn cô mười lăm centimet. Diêu Phi từ từ dời mắt xuống, lướt qua cái cằm ngạo mạn, hầu kết rồi xương quai xanh, cuối cùng đến cổ tay đang đút vào túi của anh.
“Được rồi.” Cách đó không xa, Tư Dĩ Hàn gọi, xoay máy tính cứng nhắc trong tay, nhìn hình chụp và nói: “Diêu Phi đi đổi tạo hình đi.”
Diêu Phi xoay người sải bước vào phòng hoá trang, không hề quay đầu lại.
Thương Duệ đứng đó nheo đôi mắt hoa đào, cất bước vào phòng hoá trang theo.
“Thương Duệ, cậu đứng lại. Cậu còn phải chụp vài tấm hình nữa, khoan hẵng đi.” Tư Dĩ Hàn quay lại căn dặn chuyên viên hoá trang: “Hoá trang lại cho cậu ta đi.”
Thương Duệ dừng bước đứng tại chỗ, li3m khoé môi dưới, cụp đôi mắt như lông vũ che kín tâm trạng sâu trong mắt mình.
Anh “chẹp” lên rất khẽ.
Chụp tạo hình chủ yếu là xem thử đồng phục và cách hoá trang, hầu hết các tấm ảnh đều sẽ sử dụng nội bộ, không công khai ra. Xác suất được chọn làm áp phích rất nhỏ, vậy nên ảnh chụp không quá chi tiết, chủ yếu nhằm xem xét cách trang điểm thôi.
Vì không chọn diễn viên nhí cho vai nam nữ chính nên cách hoá trang giữa thiếu niên và trưởng thành phải thay đổi khá lớn, bởi vậy thời gian làm tạo hình hơi lâu. Một giờ trưa mới bắt đầu ăn cơm, ăn cơm một tiếng và nghỉ ngơi thêm một chút rồi chiều sẽ phải tiếp tục quay chụp.
Bữa trưa vô cùng ít chất béo và số lượng cũng chỉ đủ nhét kẽ răng. Tạo hình buổi chiều là trưởng thành, quần áo ôm sát người, cộng thêm thời gian nghỉ ngơi quá ngắn, sợ diễn viên ăn nhiều bụng sẽ phình ra trông rất xấu.
Diêu Phi ăn xong salad thịt bò bít tết chỉ trong năm phút, nĩa cạo đáy đ ĩa không còn một giọt, mới bất đắc dĩ buông nĩa xuống. Bưng nước lên uống một hơi cạn sạch, cô kinh ngạc ngẩn ngơ nhìn cửa phòng studio cách đó không xa. Không thể ăn quá no, ăn no quá sẽ rất xấu.
“Cần tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi không?” Tô Minh bưng ly cà phê tới, quan sát Diêu Phi: “Mệt không em?”
“Có chút ạ.” Diêu Phi là diễn viên, hơn ai hết cô hiểu rõ phải chụp thế nào mới trông đẹp nhất, làm sao mới thật chuyên nghiệp. Trong lòng thầm hiểu, có thể quá lâu cô chưa quay phim nên chưa điều chỉnh tốt được s1nh lý. Buổi sáng chỉ toàn chụp tạo hình thiếu niên, sau khi trang điểm, Diêu Phi không khỏi nghĩ đến Hạ Dao năm mười sáu tuổi, cô là người rất dễ dàng nhập vai.
Nếu là trước kia, với trạng thái thế này cô sẽ tìm một chỗ hút thuốc lá, nhưng giới giải trí hiện nay không giống với ngày xưa, diễn viên hút thuốc là một chuyện lớn hàng đầu. Trong thời đại cấm thuốc lá này, nếu cô bị phát hiện hút thuốc, có lẽ sẽ mãi mãi mất đi cơ hội.
“Em có cần tìm một chỗ nghỉ ngơi không? Đi thẳng dọc theo hành lang, cuối đường có một phòng nghỉ. Khu vực tư nhân, mật mã là sáu số không, sẽ không có người ngoài qua lại ở đó đâu.” Tô Minh nghĩ rằng cô ăn nhiều nên đường huyết tăng cao.
“Phòng nghỉ của ai vậy ạ? Có người khác không ạ?” Quả thật Diêu Phi cần một không gian để điều chỉnh trạng thái, nhưng cô lại sợ ở chung phòng với một người không quen biết: “Nếu phiền quá thì thôi ạ, em không sao.”
“Của sếp Chu, anh ấy ra ngoài uống rượu với Vinh Phong rồi nên trưa sẽ không về đâu.” Tô Minh uống một ngụm cà phê: “Trong đó có ghế sofa, em muốn nằm cũng được. Em có năm mươi phút nghỉ ngơi, đến giờ chị sẽ gọi em.”
“Cảm ơn ạ.”
“Nghỉ ngơi cho tốt, điều chỉnh trạng thái nhé, em là giỏi nhất.” Tô Minh quơ quơ quả đấm, trêu ghẹo: “Cố gắng lên!”
Diêu Phi bất chợt bật cười, vẫy tay: “Em đi đây.” Ra khỏi phòng nghỉ studio, cô bước nhanh về phía cuối hành lang.
Cuối hành lang là một tấm kính khổng lồ chạm đất, ánh mặt trời giữa trưa rực rỡ và ấm áp vẩy trên sàn nhà qua tấm kính, khiến những cây nhiệt đới cao lớn có tán lá rộng hiện lên một màu xanh lục sẫm.
Bên ngoài là bầu trời trong xanh, buồn bực cả ngày trong studio, rốt cuộc Diêu Phi đã thấy được mặt trời. Cô hít sâu, tâm trạng trở nên khoáng đạt hơn đôi chút.
Trên cửa phòng nghỉ treo bảng tên Chu Đỉnh, bên trên có khoá mật khẩu. Diêu Phi đi tới nhập mật khẩu vào, khoá mật khẩu “tích” lên một tiếng rồi cửa phòng theo đó mở ra.
Diêu Phi đẩy cửa phòng, phòng này rất lớn. Theo bố cục một phòng khách một phòng làm việc, trong phòng khách có cả cửa kính thuỷ tinh chạm sàn và rèm cửa màu trắng treo trên cửa sổ. Ánh mặt trời tràn vào qua tấm rèm tạo cảm giác dìu dịu khác thường. Hai chiếc ghế sofa màu trắng có hoa văn, một cái được đặt quay lưng về phía cửa, cái còn lại thì nằm nghiêng. Ghế sofa được bao phủ bởi nắng trời, trông rất ấm áp.
Đóng cửa lại, vòng qua ghế sofa định ngồi ở ghế đối diện, Diêu Phi chợt thấy một người đàn ông chân dài đang nằm trên cái ghế sofa đưa lưng về phía cửa. Anh gối đầu lên cánh tay thon dài, áo khoác màu đen phủ lên mặt. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn đến cùi chỏ. Chiếc áo khoác màu đen không che hết được phần bụng nên đường nét ở cơ bụng hiện lên rõ rệt. Phần dưới áo sơ mi được nhét vào trong thắt lưng, quần dài màu đen ôm lấy đôi chân dài thẳng, chân lười nhác gác lên tay vịn ghế sofa, bắp chân treo lơ lửng trên không trung.
Diêu Phi đằng hắng.
Anh bị cản trở bởi cái ghế sofa xoay lưng, vì vậy lúc Diêu Phi vào phòng, anh không nhìn thấy cô.
Anh giơ ngón tay thon gầy nổi rõ khớp xương kéo áo khoác màu đen xuống, để lộ gương mặt tuấn tú mệt mỏi và lười nhác. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt.
Diêu Phi và Thương Duệ bốn mắt nhìn nhau, có lẽ khoảng một phút.
Thương Duệ trở mình nằm sấp trên cánh tay, lông mi phủ bóng lên nước da trắng trẻo. Gương mặt khôi ngô rực rỡ lại thoáng chút lười biếng, ngước đôi hàng mi, anh cất giọng khàn khàn hơi nhừa nhựa: “Cô tìm tôi hả?”
Tôi tìm tịch mịch thôi.
“Tổng giám đốc Tô nói cho tôi biết ở đây không có ai.” Diêu Phi nhíu mày, nói: “Nếu anh ở đây, vậy tôi đi đây.”
“Quả thật Tô Minh không biết ở đây có người.” Thương Duệ không nói gì quá đáng để giữ cho Diêu Phi một con đường sống. Anh lấy từ khe hở ghế sofa ra một bao thuốc lá, rút một điếu ngậm lên môi và nằm ngửa ở ghế sofa. Động tác của anh khiến áo sơ mi được nhét trong thắt lưng bị lôi ra ngoài để lộ một phần eo, thế nhưng anh lười kéo lại nên cứ để vậy: “Giúp tôi lấy bật lửa đi.” Nói đoạn, anh cụp mắt: “Không ngại chứ?”
Tâm trạng của Diêu Phi rất tệ, thấy Thương Duệ thì cảm xúc càng bết bát hơn.
Cô cầm bật lửa trên bàn đưa cho Thương Duệ, tuy vậy Thương Duệ không nhận, mà chỉ ngậm điếu thuốc nhìn cô.
Vừa nãy có lẽ anh đang ngủ thật, vì trông lông mi hơi ươn ướt.
Diêu Phi nhớ lại Tô Minh từng nói anh là con rùa của hồ ước nguyện, nếu là linh vật trong hồ ước nguyện, vậy thắp nén nhang là hợp tình hợp lý rồi.
Bật lửa kim loại có trọng lượng nhất định, Diêu Phi khom lưng nhấn bật lửa kim loại làm vang lên âm thanh lanh lảnh. Thương Duệ chống người dậy lại gần chỗ cô, điếu thuốc đối diện với ngọn lửa, sau đó anh rít nhẹ.
Đầu thuốc lá lập loè. Anh ngước mắt nhìn Diêu Phi.
Đồng tử anh đen tuyền, lông mi dài quá mức được ánh lửa phản chiếu ánh lên màu vàng nhạt, hai mí mắt khá sâu. Đuôi mắt hơi nhếch lên, tạo cảm giác như say nhưng không phải say.
Diêu Phi đóng nắp bật lửa lại.
Thương Duệ nằm lại trên ghế sofa, đặt tay xuống.
Diêu Phi lùi lại, anh mới thở ra một làn khói trắng.
“Tôi xem như cô không đến tìm tôi.” Vì hút thuốc lá nên giọng anh hơi khàn, anh chỉ vào cái ghế sofa đối diện: “Cô có thể ngồi đó, cô nợ tôi nhiều vậy rồi, thêm một khoản nữa cũng thế thôi.”
Thương Duệ rút điếu thuốc ra, khói thuốc nhè nhẹ với mùi hương nền nã.
Diêu Phi vốn không đến để tìm anh. Diêu Phi bị thần kinh mới đến tìm anh đấy. Tuy nhiên cô không muốn tranh luận điều này với Thương Duệ, bởi Thương Duệ vô cùng tự luyến.
Anh tưởng mọi người khắp thế gian này đều yêu anh à.
Mùi thuốc lá tan vào không khí, Diêu Phi ném bật lửa lên bàn cẩm thạch màu trắng. Cô vốn muốn đi, nhưng chợt khẽ lướt nhìn qua Thương Duệ: “Anh cho tôi một điếu thuốc được không?”
Thương Duệ nghiêng người xuống, hình như không nghe Diêu Phi nói gì. Đôi mắt hoa đào chuyển động nhìn chằm chằm Diêu Phi.
“Không được thì thôi vậy.”
Thương Duệ cầm bao thuốc lá ném tới: “Cô hút thuốc lá à?”
“Ừ.” Diêu Phi nhận lấy hộp thuốc và rút ra một điếu. Cô rất ít hút loại Tô Yên, quá mắc. Nhưng cô thật sự rất thích mùi Tô Yên, không quá nồng và khi phà khói ra sẽ không quá khó ngửi.
Diêu Phi nhặt bật lửa lên châm thuốc, rồi đặt hộp thuốc lá và cái bật lửa ngay ngắn lại trên bàn. Cô đi đến cửa sổ sát đất, định mở một cánh cửa sổ ra.
“Nếu bây giờ cô mở tấm rèm đó ra thì ngày mai tin tức Thương Duệ và Diêu Phi lên giường ở phòng nghỉ tầng cao nhất của Truyền thông SW sẽ bay đầy trời.” Thương Duệ gối lên cánh tay nằm ngửa trên ghế sofa, hai chân dài chồng lên nhau gác lên tay vịn, anh nói tiếp bằng chất giọng trầm khàn đượm ý cười: “Cô muốn cùng tôi ——”
“Thương Duệ.” Diêu Phi lấy điếu thuốc xuống, quay lại nhìn chăm chú vào Thương Duệ. Âm thầm nghiến răng để cố kìm nén toàn bộ sự hung tợn, cô chuyển đề tài: “Hệ thống thoát khí ở đâu?”
Thương Duệ chỉ vào