Nhị công tử muốn lên hot search miễn phí hả?” Tô Minh vẫn khoác vai Diêu Phi, nhưng chị nắm rất nhẹ và biên độ động tác vô cùng nhỏ, không chú ý sẽ không thấy được. Chị giữ nguyên nụ cười hoàn mỹ, tít mắt nhìn Thương Duệ: “Dù tôi rất hứng thú với nhổ bã len lông cừu (*) nhưng gần đây nhổ quá nhiều rồi, bộ phận quản lý marketing cũng đang oán trách tôi đấy.”
(*) đề cập đến việc sử dụng các sản phẩm tài chính trực tuyến khác nhau hoặc các hoạt động phong bì đỏ để thúc đẩy để kiếm tiền trên mạng.
Có truyền thông tại nơi tổ chức sự kiện này, nếu Diêu Phi và Thương Duệ ôm nhau khi không phải đang quay phim thì họ chắc chắn sẽ lên hot search. Hot search miễn phí đấy, tương tự như vụ Kiều Cảnh khoảng thời gian trước.
“Hết cách rồi, nhị công tử nhà chị cần cù quản gia vậy đấy.” Thương Duệ vẫn mỉm miệng cười, đuôi mắt chuyển động: “Tính toán cẩn thận lắm, tiêu từng xu trên lưỡi dao cơ mà.”
“Uống một ly sâm banh miễn phí đi.” Tô Minh thấy nhân viên đang bưng sâm banh đi ngang qua, lập tức giơ tay cầm một ly nhét vào tay Thương Duệ, còn chị cũng cầm một ly nhìn Diêu Phi: “Sâm banh không có độ cồn đâu, em muốn thử không?”
“Em uống nước chanh, cảm ơn tổng giám đốc Tô.” Diêu Phi lấy một ly nước chanh cụng ly với Tô Minh, rồi sang tay cụng với Thương Duệ đồng thời ngước nhìn anh: “Khai máy thuận lợi.” Thương Duệ cũng đang nhìn cô, ánh đèn rơi xuống tròng kính của anh, khúc xạ ra tia sáng sắc bén: “Ba tháng tới, hợp tác vui vẻ.”
“Vậy chúc phòng bán vé của chúng ta sốt dẻo!” Tô Minh và Thương Duệ cụng ly: “Nam chính.”
Bấy giờ Thương Duệ mới hơi cúi người, ly sâm banh cụng vào ly của Diêu Phi. Ly thủy tinh chạm vào nhau phát ra tiếng vang trong trẻo. Anh cụp mi, ánh sáng lưu chuyển trên tròng kính, anh bưng ly sâm banh lên uống một ngụm rồi nói khẽ: “Hợp tác vui vẻ.”
Dời mắt khỏi hầu kết ở cổ anh, Diêu Phi nhấp một miếng nước chanh. Cô cảm thấy câu “hợp tác vui vẻ” này của Thương Duệ vô cùng thâm ý, nghe sao cũng không có giống sẽ hợp tác vui vẻ nhỉ.
Tư Dĩ Hàn là đạo diễn mới trong nước, thêm cá tính của người trẻ tuổi khá rõ ràng dứt khoát, vậy nên anh ấy không thích thắp nhang này nọ. Nghi thức khai máy chỉ là vén mở máy quay phim, nhận phỏng vấn kéo dài ba mươi phút và ăn bữa trưa cùng nhau ở đây.
“Chị định chiều mấy giờ đến sân bay?” Thương Duệ đút một tay vào túi, tay kia cầm sâm banh đứng một bên, vừa nhìn sang Tô Minh.
“Chúng tôi bay chuyến sáng mai.” Tô Minh quan sát những người vào sảnh, lơ đễnh trả lời câu hỏi Thương Duệ: “Chúng tôi đi khoang hạng nhất không phù hợp nên sẽ đi theo nhóm. Hai mươi ba tiếng, ngồi khoang phổ thông sẽ chết mất, chúng tôi sẽ không đi với mọi người đâu.”
“Chị không đi cùng Chu Đỉnh à?” Thương Duệ bưng sâm banh lên uống một hơi cạn sạch, rồi đưa ly rỗng cho nhân viên. Anh đút hai tay vào túi với điệu bộ thảnh thơi.
“Tại sao tôi phải đi với anh ấy? Tôi đang làm việc mà.” Tô Minh bật cười: “Cậu chủ à, cậu nghĩ tôi là cô bé hả? Trong lúc làm việc còn muốn tìm cơ hội dính lấy bạn trai? Có chuyện gì à? Chúng tôi chuyên nghiệp lắm nhé.”
Thương Duệ nhíu mày, lấy điện thoại trong túi quần ra, ngón tay thon dài bật màn hình di động rồi gửi tin nhắn cho Thái Vĩ: Gửi lịch bay của đoàn phim cho tôi.
“Mấy người như chị yêu đương vậy thì có nghĩa lý gì đâu hả.” Thương Duệ gửi tin nhắn xong, cầm điện thoại di động rồi ngẩng lên chợt đối diện với ánh nhìn của Diêu Phi. Diêu Phi đang nhìn mình, hầu kết Thương Duệ chuyển động, anh lập tức đứng thẳng và chỉnh cổ áo xuống.
“Kiểu như chúng tôi hẹn hò không phải để có ý nghĩa, chúng tôi nhắm đến hôn nhân.” Tô Minh nói: “Đi thôi, đến chỗ anh Hàn.”
“Chị sẽ kết hôn với Chu Đỉnh à?” Thương Duệ nhìn thoáng qua Chu Đỉnh đang bận rộn cách đó không xa. Chu Đỉnh là tổng sản xuất của “Giữa Hè”, hôm nay anh ấy là người bận rộn nhất. Giọng anh bỗng nhẹ nhàng hơn hẳn: “Khi nào kết hôn?”
Tô Minh ngờ vực liếc qua Thương Duệ: “Nhị công tử, sao tự dưng cậu bắt đầu quan tâm đ ến chuyện hôn nhân của tôi vậy?”
“Chu Đỉnh.” Thương Duệ nhướng môi sải bước đến bên cạnh Tô Minh rồi vỗ xuống vai chị: “Rất tốt, mau kết hôn nhanh nhanh đi. Kết hôn sớm yên tâm sớm, hai năm qua SW kí hợp đồng với nhiều nghệ sĩ nữ lắm đấy. Người đẹp vây quanh anh ấy nhiều vô kể, không kết hôn sẽ không yên lòng được đâu.”
Tô Minh: “...”
Ngài lại giở chứng gì thế?
“Bên cạnh tôi cũng được bao quanh bởi mấy anh đẹp trai đấy thôi.” Tô Minh nhìn Thương Duệ: “Cậu không sao đó chứ?”
“Không sao.” Thương Duệ lại vỗ vai chị. Cậy vào thân hình cao ráo, anh vỗ lên chị không chút kiêng dè: “Tôi vui cho chị thôi, rốt cuộc chị đã tìm được chồng rồi. Mai mốt tôi sẽ gửi một bao lì xì đỏ thật lớn cho chị làm của hồi môn.”
“Nói thì nhớ đấy.” Tô Minh phì cười: “Nhị công tử, vì câu này của cậu, chắc tôi sẽ kết hôn vào năm nay nhỉ. Không làm thịt một khoản từ cậu, tôi sẽ thẹn với cái biệt danh Tô gian thương của mình lắm.”
Tìm chỗ đặt ly nước trái cây xuống, Diêu Phi tính toán tiền trong thẻ. Nếu sắp tới Tô Minh kết hôn, cô muốn gửi quà mừng đắt tiền cũng không nổi.
Cái sự nghèo làm cô vô tình vô nghĩa quá.
“Diêu Phi, tới đây.” Tô Minh gọi Diêu Phi, Diêu Phi vội vàng chạy tới.
Nhà đầu tư và cổ đông công ty đã đến, Diêu Phi lần lượt qua chào hỏi với mọi người. Sau đó, cô cũng gặp mặt MC và các phóng viên báo đài được mời của hôm nay, theo sự sắp xếp của Tô Minh, cô tặng họ một vài món quà nhỏ.
Diêu Phi mỉm cười để truyền thông chụp hai tấm hình, máy chụp hình chụp vang lên tiếng lách tách. Diêu Phi hơi hốt hoảng, bảy năm trước scandal tràn lan bay đầy trời, các phương tiện truyền thông tận dụng mọi dịp để chụp ảnh. Họ cố gắng chộp lấy những mặt xấu nhất của cô, dẫn đến trong một khoảng thời gian rất dài cô từng sợ hãi đến nỗi không dám ra khỏi cửa. Cô sợ những lời nói cay độc, sợ phóng viên cố ý khiêu khích, quay chụp sự cuồng loạn của cô để tạo nên những tít giật gân thu hút độc giả.
“Sao mấy người lại không đến chụp tôi vậy nhỉ?” Giọng nói thanh nhã trầm thấp của Thương Duệ vang lên đằng sau, anh đi tới trước ống kính, vừa cười hỏi: “Nữ chính đẹp hơn tôi à? Tôi có nên tức giận không ta?”
“Anh Duệ là đẹp trai nhất trên đời, đẹp trai làm chân người ta mềm luôn nha.” Một nữ phóng viên cười đáp: “Anh Duệ, tới đây nào, tôi muốn chụp cái chân dài của anh ghê lắm.”
Thương Duệ đi ngang qua Diêu Phi, như vô ý chạm vào vai cô. Diêu Phi lấy lại tinh thần, mỉm cười đối diện với phóng viên.
“Muốn chụp nhiều không thế?” Thương Duệ cố ý hạ thấp giọng, cười tiếp lời: “Chụp như bình thường à, vậy tôi không làm được đâu.”
“Chân anh Duệ không phải là chân mà là nước suối bên bờ sông Seine đó.” Một nam chụp ảnh bên cạnh ồn ào hô lên: “Anh Duệ, bọn tôi chết chìm trong nước sông Seine rồi đây nè.”
“Mấy người cục mịch quá đi.” Tất cả vẻ mặt của Thương Duệ đều vừa đủ, tạo hình hôm nay đã góp phần phát huy hình tượng lưu manh và mẫu mực của anh đến tối đa. Anh hỏi với chất giọng chậm rãi: “Anh Hàn sao thế nhỉ? Sao toàn mời người thổ dân không thế này?”
Mọi người cười ầm lên.
Tô Minh mở một chai nước đưa cho Diêu Phi, tình cờ chạm vào ngón tay lạnh buốt của Diêu Phi, chị bèn nói nhỏ: “Đừng căng thẳng, họ sẽ không hỏi những gì không nên hỏi đâu, hãng truyền thông này hợp tác lâu dài với chúng ta lắm.”
Diêu Phi gật đầu, trên thực tế cô đã hoà hoãn hơn, lúc đầu hơi căng thẳng một chút thôi.
“Em đi theo bên cạnh Thương Duệ là được, cậu ấy rất biết bắt nhịp nói chuyện với truyền thông, cậu ấy sẽ giúp em.”
Tính cách của Thương Duệ trước ống kính khác hoàn toàn với ngoài đời, không liều lĩnh và sắc bén như ngày thường. Anh rất thoải mái, nhưng theo một cách khác biệt rõ rệt. Sự phóng khoáng và thành thạo của anh vừa phải, không hống hách cũng không quá đáng, trong phạm vi của một