“Quan tâm tôi vậy à?” Cổ họng Thương Duệ khàn khàn, ngữ điệu chậm rãi: “Có thể tìm tôi trước khi qua cổng kiểm tra an ninh.”
Diêu Phi quan tâm ư? Đây không phải là câu hỏi? Nhưng cũng không tài nào giải thích được. Cô thẳng thừng bỏ qua câu đầu tiên của anh, chỉ trả lời câu thứ hai: “Tôi nhờ trợ lý đưa cho anh, anh muốn uống gì?”
“Ca cao nóng.” Giọng điệu Thương Duệ nghe không ra vui giận, hơi khàn và trầm thấp: “Nhiều đường.”
“Người đại diện của anh —— đồng ý không?” Diêu Phi sợ Thái Vĩ sẽ giết cô mất: “Có thể uống nhiều đường ư?”
“Đưa tới đây là được, mặc kệ anh ta, cô mua cho tôi hay anh ta mua?” Thương Duệ lại ho khù khụ: “Đến thì liên lạc với tôi.”
Diêu Phi cúp điện thoại, ngẩng đầu nói với Lưu Man: “Xung quanh đây có tiệm nào bán ca cao nóng ngon không em? Mua giúp chị một ly đi. Lưu Man, em có thể tìm Thương Duệ ngoài cổng kiểm tra an ninh được không?”
Tô Minh quay sang nhìn Diêu Phi: “Thương Duệ muốn uống ca cao nóng hả?”
Diêu Phi gật đầu.
Tô Minh khiếp hãi: “Thương Duệ thật —— tuỳ hứng quá, mua loại ít đường thôi. Hai ngày qua ‘bà dì’ của Thái Vĩ đang tới, tính khí anh ta nóng nảy lắm, đừng để vạ lây đến chúng ta.”
Không cần suy nghĩ cũng biết hôm nay tâm trạng Thái Vĩ xấu nhường nào, người đại diện nào gặp phải chuyện thế này thì tâm trạng cũng sẽ không tốt nổi. Tô Minh không muốn đụng vào xui xẻo nên mua hai phần ăn sáng, cho Thái Vĩ một phần.
Lưu Man đồng ý.
“Em sẽ gọi điện thoại cho cô giáo ạ.” Diêu Phi mở danh bạ, tìm được số của Địch Á: “Em muốn báo với cô một tiếng rằng phải xuất ngoại quay phim.”
“Cô giáo Địch Á hả?” Tô Minh biết Địch Á, Địch Á đã đề cử tư liệu của Diêu Phi đến trước mặt Du Hạ, bởi vậy chị mới biết Diêu Phi: “Cô rất tốt với em.”
“Đúng vậy, cô là ân sư của em.”
Sau khi tới Thượng Hải, Diêu Phi chưa có cơ hội trở về Bắc Kinh thăm cô Địch Á, mới đầu cô phải đợi cơ hội và do quá nghèo, sau đó kiêng dè Lý Thịnh, hiện nay rốt cuộc Lý Thịnh đã bị bắt, còn cô sắp phải vào đoàn phim.
Điện thoại vang lên hai tiếng rồi được bắt máy: “Diêu Phi.”
“Cô, chào buổi sáng ạ.” Diêu Phi hỏi thăm: “Cô ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi, đang đọc tin tức của em đây.” Địch Á cất tiếng nói: “Những người trên mạng đó thật quá đáng, ai mà không phải là báu vật chứ? Thương Duệ quý giá thì em cũng quý giá vậy! Em đừng để ý đến những đánh giá trên mạng của mấy người đó, em không phải thế, em rất ưu tú.”
“Em không thèm để ý đâu, cô đừng xem những tin đó nữa, đều không phải thật đâu ạ, thật thì em sẽ nói với cô mà.” Diêu Phi nói: “Em sẽ vào đoàn phim, có thể phải quay ba bốn tháng. Quay xong, em sẽ đến Bắc Kinh thăm cô nhé.”
“Được, cô chờ em.” Địch Á nói tiếp: “Em thấy được tin của Lý Thịnh chưa? Đúng là quả báo, ông trời có mắt, mong cả quãng đời còn lại của hắn ta sẽ rục xương trong ngục tù.”
“Em thấy, có lẽ sẽ bị xử mấy năm đó ạ.”
“Quá khứ cuối cùng cũng đã qua, em phải làm lại từ đầu. Lần này gặp được đoàn đội tốt, nhất định phải cố gắng nắm chắc cơ hội, quay thật tốt bộ phim này. Dù xã hội thay đổi thế nào nhưng cô luôn tin rằng chất lượng mãi nằm ở vị trí đầu tiên. Hãy nỗ lực và làm việc chăm chỉ, em chắc chắn sẽ được đền đáp.”
“Dạ.”
“Em tên là Diêu Phi, tên của em nhất định sẽ trở thành màu đỏ chói lọi nhất, cô đang mong đợi điều đó.”
“Em sẽ không để cô thất vọng đâu.” Tên Diêu Phi nghe không bùi tai, Tiền Anh đã từng khuyên cô đổi tên, bởi gã nghĩ đây không phải là cái tên mà một ngôi sao nên có. Sau này Diêu Phi gặp được Địch Á, Địch Á khen tên của cô hay, Phi là khí phách, đỏ chói, nhất định cô sẽ thật nổi tiếng.
Diêu Phi im hơi lặng tiếng bảy năm.
Chỉ có Địch Á luôn tin tưởng cô có thể nổi tiếng.
Cúp điện thoại, Diêu Phi cầm điện thoại di động nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời sáng rực đang trải dài khắp mặt đất, Lý Thịnh vào tù, dẫn đến sự u ám trên đầu cô hoàn toàn tan biến.
Cuộc đời của cô lại được bắt đầu thêm lần nữa.
Chẳng có bảy năm chán nản và tù túng không thấy được hi vọng, chẳng có hợp đồng mười năm không hồi kết.
Chừng như lại trở về năm mười sáu tuổi ấy, cô xách hành lý đi ra khỏi căn phòng trọ chật hẹp và cũ nát, ngẩng đầu lên nhìn thấy bầu trời bao la loá mắt. Hôm đó cũng là một ngày nắng, và bầu trời cũng trong xanh thế này. Cô vẫn chưa kí cái hợp đồng bóc lột kia, cô chỉ bước đi, bước lên một con đường đầy hứa hẹn.
Diêu Phi tựa trán vào cửa sổ xe, nhướng môi nở một nụ cười tươi tắn nhất dưới lớp khẩu trang: “Tổng giám đốc Tô, thời tiết hôm nay đẹp thật.”
“Đúng vậy, là một ngày đẹp trời.” Tô Minh nói: “Nơi chúng ta sắp đến trời cũng đẹp giống vậy, bốn mùa như mùa hè.”
Bảy giờ rưỡi đến sân bay, Diêu Phi bị chấn động bởi fan của Thương Duệ, phóng mắt nhìn ra tất cả đều là fan của Thương Duệ với các nhãn dán, áp phích và những món quà cổ vũ nhỏ.
“Chúng ta đi vòng qua bên kia đi.” Tô Minh dẫn Diêu Phi đi vào trong, có lẽ vì các cô đeo khẩu trang và đi cùng nhân viên.
Nhóm người chợt xôn xao, có fan nhìn sang bên này.
“Là đoàn đội của anh Duệ sao?”
“Không giống đâu.”
Diêu Phi kéo thấp vành nón, đây là lần đầu tiên cô thấy nhiều fan ở hiện trường đến thế khiến cô hơi rung động. Fan của lưu lượng hàng đầu là vậy sao? Tiễn máy bay mà xôm tụ thế cơ à?
“Nữ, rất cao, không biết có phải là minh tinh không, trông da rất đẹp và trắng, còn đeo khẩu trang nữa.”
Nghe thấy tiếng họ bàn tán, Diêu Phi bèn nhìn thoáng qua.
“Bên cạnh không phải là Tô Minh sao? Vậy người đó là Diêu Phi? Đi cùng chuyến bay với anh Duệ, nghệ sĩ của Tô Minh, đoàn phim ‘Giữa Hè’, trừ Diêu Phi ra thì còn ai nữa?”
“Má! Xui xẻo thật!”
Diêu Phi lặng lẽ thu lại ánh nhìn, tránh nhóm fan và đi đến lối vào.
Diêu Phi nhận lấy vé và đi qua cổng an ninh cùng với Tô Minh, trong lúc đó Thương Duệ mới đến sảnh vào sân bay. Một loạt fan đổ xô kéo đến, khung cảnh này có thể sánh ngang với lễ hội mùa xuân mười năm về trước.
Bảo vệ sân bay nhanh chóng được huy động để duy trì trật tự tại hiện trường. Diêu Phi nghe được fan đang hò hét rát cả giọng, bèn liếc nhìn qua: “Hiện nay fan đưa tiễn máy bay mà —— rôm rả đến vậy luôn ạ?”
“Em chưa từng thấy à?” Tô Minh hỏi: “Hôm qua fan của anh Hàn mới vừa biểu diễn xong, còn lên cả hot search nữa đấy. Từ tối qua đến giờ em không xem Weibo hả? Ngôi sao bình thường thì fan ít hơn, còn kiểu top lưu lượng như Thương Duệ và anh Hàn lại rất điên khùng, giữa họ và các ngôi sao khác luôn có một sự cách biệt.”
“Em không chú ý lắm, trước kia hình như không có.” Quả thật Diêu Phi chưa từng chứng kiến cảnh tượng gây sốc đến vậy: “Tối qua em không lướt Weibo, chỉ lo sắp xếp hành lý thôi ạ.”
“Mai này em cũng sẽ có.” Tô Minh vỗ vai Diêu Phi. Chị biết lý do Diêu Phi không lướt Weibo, chị có mật khẩu Weibo của Diêu Phi, đăng nhập vào có thể thấy tin nhắn riêng từ fan Thương Duệ. Chị nói: “Đợi khi em nổi tiếng, em sẽ nhận được đãi ngộ này. Vào những lúc đưa đón máy bay, họ sẽ ngồi xổm ở cửa, lớn tiếng nói yêu em, nâng niu em trong lòng nữa.”
Mặt Diêu Phi hơi nóng, cô không dám nghĩ đến.
Tiếng hét ầm ĩ của fan Thương Duệ vang dội khắp sân bay: “Thương Duệ! Em yêu anh! Mẹ yêu con!”
“Thương Duệ có rất nhiều fan mẹ.” Tô Minh giải thích, thấp giọng tám chuyện: “Chị luôn không tài nào hiểu nổi, Thương Duệ kiêu ngạo và tuỳ ý vậy thì sao lại có fan mẹ được nhỉ? Có người mẹ nào muốn có đứa con trai như thế đâu? Nhưng may mà fan mẹ của cậu ấy đủ nhiều, bởi vậy khi cậu ấy gây ra chuyện ầm ĩ gì thì fan cũng đều xí xoá hết. Giữa trưa hôm qua họ mắng rất ghê, tuy vậy fan đã nhanh chóng kiểm soát được rồi.”
Fan quá nhiều nên Diêu Phi không thấy rõ được Thương Duệ đang bị chặn ở giữa. Cô thôi không nhìn tiếp nữa. Thương Duệ ngông nghênh là có nguyên do, một cậu bé được cưng chiều đến lớn, muốn gió có gió muốn mưa được mưa, sao không ngông cho được?
Diêu Phi và Tô Minh qua cổng an ninh, thế nhưng Thương Duệ vẫn chưa thể thoát ra khỏi nhóm người hâm mộ. Các cô vào phòng chờ khoang hạng nhất trước, Diêu Phi kiếm chỗ ngồi xuống rồi lấy điện thoại di động ra tìm một quyển sách để đọc. Họ đến sớm nên phải chờ một lát mới lên máy bay được. Tô Minh mở máy tính ngồi làm việc bên cạnh.
Rất nhanh, Lưu Man chạy tới, vui vẻ cầm túi đồ ăn vặt. Diêu Phi nhận lấy một chai nước suối, mở ra, kéo khẩu trang xuống uống một hớp, chợt cảm thấy hơi không thoải mái vì có người đang chăm chú nhìn mình. Cô bèn ngẩng đầu nhìn sang, một cô gái trẻ ngồi xéo ở đối diện đang nhìn thẳng vào cô. Trong phút chốc, đầu óc Diêu Phi thoáng qua rất nhiều hình ảnh, người này muốn làm gì? Fan của Thương Duệ ư?
“Chị là Diêu Phi ạ?” Cô gái tiếp xúc với ánh mắt của Diêu Phi, lập tức đứng dậy: “Chị thật sự là Diêu Phi ạ?”
Diêu Phi gật đầu: “Cô có chuyện gì sao?”
“Em là fan của chị ạ.” Cô gái hưng phấn chạy đến trước mặt Diêu Phi: “Chị còn đẹp hơn trong video nữa, chị có thể kí tên cho em không?”
Diêu Phi khẽ nhìn qua Tô Minh. Tô Minh gật đầu ngỏ ý có thể.
“Kí ở đâu thì được?” Diêu Phi hỏi.
Cô gái lấy một quyển sách từ trong túi xách ra rồi đưa một cây chì kẻ lông mày cho Diêu Phi: “Có thể kí bằng cái này được không chị?”
Tô Minh vội vàng đưa một cây viết tới: “Chỗ chị có nè.”
Đã nhiều năm Diêu Phi chưa từng kí tên cho fan rồi. Cô kí tên: “Em có muốn viết gì khác nữa không?”
“Được chứ ạ?” Cô gái hạnh phúc đến mức sắp ngất, Diêu Phi quá đỗi dịu dàng, chẳng hề giống như trong lời đồn: “Viết gì cũng được ạ! Em thật lòng thích chị lắm!”
Diêu Phi viết: