Diêu Phi nhắm mắt lại.
Ác mộng, chắc chưa tỉnh ngủ.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, Thương Duệ đang quay đầu nhìn sang. Anh đã thay một chiếc áo sơ mi thoải mái, cổ áo được cởi ra hai cúc để hờ hững buông lơi trên da thịt. Đường nét từ yết hầu đến xương quai xanh uốn lượn, mất hút ở nơi sâu trong áo sơ mi.
“Cô ngủ ghê thật đấy.” Thương Duệ chép miệng, giơ đồng hồ lên xem giờ. Anh đeo một chiếc đồng hồ màu bạc, làm nổi bật cổ tay trắng ngần: “Cô ngủ năm tiếng rồi, thành công bỏ lỡ bữa trưa.”
Mở mắt ra là anh, nhắm mắt lại cũng là anh, cuộc sống này không còn gì tha thiết nữa rồi.
Anh đổi chỗ sang đây lúc nào vậy chứ?
Diêu Phi vừa tỉnh ngủ nên tâm trạng không tốt lắm, thấy Thương Duệ thì càng tệ hơn. Diêu Phi đưa mắt nhìn lên màn hình TV, trên màn ảnh của Thương Duệ đang chiếu bộ “Đông Phương”, là phim Tư Dĩ Hàn dành ra hai năm để đóng chính.
“Muốn xem không?” Thương Duệ chợt giơ tay lên tháo một bên tai nghe đưa qua: “Dù diễn chẳng ra hồn nhưng đủ giết thời gian.”
“Bộ phim này.” Khi mở miệng, Diêu Phi bỗng phát hiện giọng mình hơi khàn. Vì vậy, cô đằng hắng rồi mới nói: “Chắc chắn sẽ nhận được giải thưởng.”
Đạo diễn chính là Vinh Phong mà cô thích nhất, Thương Duệ đang nói nhảm gì vậy hả? Thế mà diễn không ra hồn à? Có cần cô đập mấy bộ phim nát bét mà Thương Duệ đã đóng để anh tỉnh lại không?
“Đám lão già trong hiệp hội điện ảnh còn chưa dám bảo đảm về chuyện này nữa là.” Thương Duệ nghiêng đầu nhìn cô rồi hạ ngón tay xuống: “Cần tai nghe không?”
Diêu Phi thật tình không cần, nhưng tình tiết đang diễn biến đến chỗ đặc sắc, rằng người anh em tốt nhất của nam chính đã chết trong cuộc hỗn chiến, tuy vậy họ vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ, thế nên họ đặt đồng đội xuống rồi tiếp tục tiến về phía trước. Đoạn này diễn xuất của Tư Dĩ Hàn vô cùng tỉ mỉ, từng biểu cảm đều rất tinh tế và tuyệt vời, thậm chí nỗi bi thương cũng được lột tả vô cùng xuất sắc. Vì quốc gia đại nghĩa, vì cứu được nhiều dân chúng vô tội, họ nhất định phải đi.
Đây là bộ phim điện ảnh thuộc thể loại chính kịch yêu nước, nhưng bộ phim không hề có chút chiếu lệ nào. Từ kịch bản, diễn xuất của diễn viên, quay phim, mỹ thuật và chỉ đạo võ thuật, tất cả đều cực kì xuất sắc. Hết thảy vốn đã tuyệt nay còn tuyệt vời hơn, dẫn đến mỗi khung hình đều trở thành kinh điển.
Diêu Phi nhận lấy tai nghe: “Cảm ơn.”
Trên tai nghe vẫn còn hơi ấm của Thương Duệ, Diêu Phi lặng lẽ lau lên áo rồi mới gắn vào tai. Tiếng nhạc hùng vĩ vọng lại và giọng của Tư Dĩ Hàn vang lên.
Tư Dĩ Hàn là một diễn viên lưu lượng chuyển hình tượng thành công nhất, nếu trước đây diễn xuất của anh ấy còn sai sót thì trong bộ phim “Đông Phương” này anh ấy đã đạt đến đỉnh cao.
Diêu Phi say sưa xem phim, một khi tiến vào thế giới điện ảnh thì mọi thứ bên ngoài đều chẳng còn liên quan gì đến cô nữa. Kết thúc bộ phim đã là một tiếng sau, Diêu Phi chống cằm xem danh sách diễn viên, vừa đắm chìm trong nội dung.
Cô đang suy nghĩ, nếu mình đóng bộ này thì sẽ biểu hiện thế nào? Ngẫm nghĩ một hồi, giới tính của cô đã chặn ngang khả năng này rồi.
“Cô thích Tư Dĩ Hàn lắm à?”
Bầu không khí lại ngập tràn mùi chua ngọt, Diêu Phi ngẩng đầu thấy Thương Duệ đang gối lên cánh tay dựa vào chỗ ngồi, quai hàm phồng lên, sau đó là tiếng cắn vỡ một viên kẹo. Anh cũng đang xem danh sách diễn viên, hàng mi dày rậm tạo ra một bóng mờ và che phủ cảm xúc trong đôi mắt.
“Là một diễn viên tôi rất kính nể.” Diêu Phi tháo tai nghe trả lại cho Thương Duệ, ngồi thẳng rồi hoạt động xương cổ, bỗng nhớ đến lời cảnh cáo trước đây của Thương Duệ. Trong giới nghệ thuật, thật ra không có quá nhiều quan niệm nam nữ, Diêu Phi đối xử với mọi người như nhau. Tuy nhiên, Thương Duệ luôn cảnh giác cô và cô cũng rất biết tránh tị hiềm. Cô cởi dây an toàn: “Trong ‘Đông Phương’ anh ấy diễn xuất rất bài bản như sách giáo khoa, tất cả diễn viên xuất thân chính quy nên biết thưởng thức những thứ bài bản này, đó là kĩ năng cơ bản.”
Thương Duệ cắn nát viên kẹo, đoạn chậm rãi nhìn sang phía Diêu Phi.
Đánh giá cao vậy à?
Diêu Phi rời khỏi chỗ ngồi: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Như có điều suy nghĩ, Thương Duệ thôi không nhìn nữa mà lại tìm phim khác.
Tô Minh chống lên trên ghế ngồi rồi ghé đầu sang: “Cậu chủ ơi, chúng tôi bàn bạc xong rồi, phiền cậu quá.”
Máy bay bay chưa được bao lâu, Thái Vĩ đã đề xuất cơ hội hợp tác marketing. Nếu Diêu Phi và Thương Duệ hợp tác thì anh ta phải thương lượng con đường marketing hậu hợp tác. Nhưng Diêu Phi đang ngủ, không tiện đánh thức, Tô Minh đành qua tìm Thái Vĩ bàn bạc nên mới phải “bất đắc dĩ” đổi chỗ với Thương Duệ.
Tay Thương Duệ đặt tại thể loại điện ảnh võ hiệp, đứng đầu chính là Hàn Đao Hành, anh nhấp vào Hàn Đao Hành: “Tôi chưa xem phim xong, chị ngồi bên đó đi, chờ tôi xem xong sẽ đi qua tìm chị.”
Tô Minh nhìn sang màn ảnh của Thương Duệ, biểu tượng rồng (*) còn chưa phát nữa là, cậu xem cái rắm ấy.
(*) ý nói logo hình rồng màu vàng của Cục điện ảnh trong mấy bộ phim Trung Quốc ấy.
“Qua đây —— không xem được à?”
“Xem phim quan trọng chính là không khí, đổi chỗ thì cảm giác sẽ không còn giống nhau nữa.” Thương Duệ chống cằm tập trung nhìn hình rồng trên màn ảnh: “Đừng quấy rầy mạch suy nghĩ của tôi, đi đi.”
Tô Minh: “...”
“Diêu Phi đâu?” Bấy giờ Tô Minh mới thấy chỗ ngồi bên cạnh trống không.
“Vào phòng vệ sinh rồi, không chú ý lắm, tôi xem phim suốt thôi.” Thương Duệ chuyên chú xem phim nên trả lời vô cùng lười biếng.
Dù gì Hàn Đao Hành cũng là bộ điện ảnh bảy năm trước, kỹ thuật chắc chắn không bằng hiện tại, nhưng hình ảnh lại đẹp tột cùng, là một bộ phim mà điện ảnh võ hiệp ngày nay không tài nào so sánh được. Mở đầu phim là một cô bé mặc áo trắng đứng ở một sơn trang đầy tử thi với gương mặt đẫm nước mắt. Áo trắng trên người cô đã bị máu nhuộm đỏ, máu tươi của người thân hợp lại thành dòng dưới chân cô, quanh co và chảy vào chân núi.
Hình ảnh tiếp theo là một cô gái mặc áo đỏ, đội mũ che và đeo trường đao sau lưng đang giục ngựa trên đường lớn, nhánh cây tua tủa, thêm tiếng đàn tranh réo rắt. Cô bay khỏi lưng ngựa với trường đao trong tay, mũ che rơi xuống để lộ gương mặt diễm lệ. “Tôi có mang theo bộ mặt nạ dưỡng da vàng đó, để Tiểu Trần làm mặt cho chị. Chị cũng có thể sử dụng túi mỹ phẩm của tôi.”
“Thật sao? Tôi đi đây, không quấy rầy nữa, cậu cứ tiếp tục xem đi.” Tô Minh xoay người rời đi: “Cậu hai này, khi nào cậu muốn quay lại chỗ thì báo với tôi một tiếng nhé.”
Suy cho cùng, mỹ phẩm dưỡng da của Thương Duệ vô cùng đắt đỏ, đồ miễn phí ai mà không ham chứ.
Tô Minh rời đi, Thương Duệ tiếp tục xem phim. Thật ra anh đã xem Hàn Đao Hành rất nhiều lần rồi, anh và bạn bè từng đến rạp xem lúc nó được công chiếu, sau đó anh còn bao cả rạp mời các bạn xem hai lần nữa.
Doanh thu phòng vé của Hàn Đao Hành không cao, bởi thị trường võ hiệp luôn không được ưa chuộng, dù tiêu chuẩn thượng thừa nhưng phòng vé cũng không lên nổi. Có thể xem như anh là thuỷ quân tình nguyện của Hàn Đao Hành, khi đi quảng bá khắp nơi cho mọi người biết với mong muốn có người sẽ ra rạp xem Hàn Đao Hành để ủng hộ phòng vé. Nếu không phải lúc ấy anh và gia đình đang quá căng thẳng thì anh sẽ về năn nỉ anh trai hỗ trợ tăng suất chiếu cho Hàn Đao Hành.
Anh sưu tập rất nhiều áp phích xung quanh Hàn Đao Hành, và anh cũng từng theo dõi các tài khoản mạng xã hội của Diêu Phi.
Khi Diêu Phi vướng phải scandal, anh đã đốt sạch tất cả mọi thứ về Hàn Đao Hành, bỏ theo dõi Diêu Phi. Từ đó anh im lặng không nói mình từng thích Hàn Đao Hành và không nhắc đến hai lần bao rạp kia nữa.
Đó là nỗi nhục của anh.
Thật ra những điều anh nói với Diêu Phi trên sân khấu là thật. Diêu Phi mặc đồ đỏ và cầm trường thương đứng trên sân khấu, buộc anh nhớ lại sự bốc đồng của mình rất nhiều năm trước.
Hàn Đao Hành là mối tình đầu của anh.
Anh thuộc khá nhiều lời thoại trong Hàn Đao Hành.
Bên cạnh có tiếng bước chân, rất nhẹ. Thương Duệ nghiêng người tắt Hàn Đao Hành, đổi sang một bộ phim nhẹ nhàng và hài hước. Anh lại dựa vào ghế, tay trái vẫn đang vuốt v e tai nghe mà Diêu Phi trả về. Hơi ấm bên trên đã tan hết, không còn gì liên quan đến Diêu Phi nữa.
Diêu Phi ngồi xuống bên cạnh, uống một hớp nước. Ngón tay cô rất nhỏ và dài, lúc cầm đao trông cực đẹp. Khi cô không cười thì nét mặt sẽ trở nên lạnh nhạt, thoát tục khỏi phàm trần, không dính líu gì đến trần gian.
“Muốn xem nữa không?” Thương Duệ cầm tai nghe đưa cho Diêu Phi.
“Cảm ơn, không cần