Tay Diêu Phi bám vào cổ Thương Duệ, bờ môi mềm mại mang theo mùi rượu, phần nhiều là hương hoa lan thơm ngát. Làn da trắng ngần gần trong gang tấc, hàng mi như lông quạ rủ xuống che đi đôi đồng tử tuyệt đẹp.
Dừng lại một chốc, những chiếc hôn của cô kéo tới không kiểm soát được. Điên đảo say sưa, như cuồng phong hồng thuỷ, nó ùa đến với khí thế hung hãn.
“Anh Duệ?” Nhân viên phục vụ vừa vào phòng đã thấy sếp ôm phụ nữ hôn hít. Sếp khai trai lúc nào thế? Trong khoảnh khắc kinh hãi, cậu ta bắt đầu lắp bắp: “Làm phiền rồi ạ, em sẽ ——”
Thương Duệ hoàn hồn rồi đẩy Diêu Phi đang bám lấy mình ra. Diêu Phi loạng choạng lùi về sau nửa bước và ngã nhào xuống đất, tạo nên một tiếng động khổng lồ.
Thương Duệ nhanh chóng rút nhanh tay lại cố sức lau miệng, tay còn lại đút vào túi. Từ trên cao nhìn xuống cô gái đang ngã sõng soài dưới đất nọ, anh sa sầm mặt: “Ném người ra ngoài!”
“Dạ?”
“Dạ gì mà dạ?” Thương Duệ chau mày: “Tại sao lại có khách nữ trong toilet nam? Không biết kiểm tra hả?”
Bấy giờ nhân viên phục vụ mới nhận ra không phải Thương Duệ đang làm việc trong nhà vệ sinh, mà do có người uống say bổ nhào vào Thương Duệ.
Thương Duệ quay lưng sải bước đi, lại rút tay ra cố gắng lau môi mình. Anh có tiếng đào hoa nhưng quả thật chưa từng chạm vào phụ nữ. Cảm giác quái lạ đó cứ lởn vởn trên môi làm anh rất khó chịu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Anh Duệ, hình như cô này uống say quá rồi, say đến bất tỉnh luôn.” Nhân viên phục vụ vào nhà vệ sinh thấy cô gái đang hôn mê nằm dưới đất: “Ném ra ngoài sẽ xảy ra chuyện đó ạ? Trông cổ cũng đẹp lắm, sao nhìn hơi quen vậy ta?”
Thương Duệ chợt khựng lại, liếc nhìn cô gái đang nằm dưới đất. Không biết cô đang say hay ngất xỉu vì bị ngã nữa, mái tóc dài đen tuyền che nửa bên mặt cô để lộ ra sắc đẹp tuyệt vời. Sống mũi cao thẳng, sắc môi hồng hào mang theo vệt nước vì nụ hôn vừa rồi.
Cô đã giải nghệ nhiều năm, sao hôm nay đột nhiên xuất hiện ở đây chứ?
Bảy năm trước Diêu Phi xuất hiện đầy kinh ngạc qua bộ Hàn Đao Hành, cô mặc đồ đỏ giơ cao thanh kiếm dài đóng một vai tuyệt đẹp và rực rỡ. Cô được mọi người biết đến, lộng lẫy xinh đẹp, cô thể hiện được nét vừa tinh khiết vừa tươi tắn đến tận cùng. Cô gái trắng trong mười bảy tuổi hai lần giành được Ảnh hậu, khi trong giới đang đánh cuộc xem cô có phải là một kỳ tích không thì vụ bê bối của cô bị bung ra.
Diêu Phi bị vào trại tạm giam.
Cô vào rất đột ngột. Sau đó có người yêu sách là Diêu Phi cấu kết với Lý Thịnh mới có cơ hội được diễn Hàn Đao Hành, lúc ấy Lý Thịnh đã công khai bạn gái. Cô bạn gái kia có tính tình nóng nảy. Sau khi biết, cô ta lại đến tận cửa chặng đường Diêu Phi, hai bên xảy ra mâu thuẫn và Diêu Phi bị bắt vào trại tạm giam.
Rất nhiều người thích Diêu Phi vì cô sạch sẽ, thiếu nữ mười bảy tuổi thoả mãn ảo tưởng về mối tình đầu của rất nhiều người. Khi yêu sách vừa xuất hiện, ai nấy đều kinh hãi bởi cuộc sống riêng tư của một cô gái vị thành niên lại loạn lạc đến vậy. Cô ta còn có tâm cơ và thủ đoạn như thế.
Đợt sóng yêu sách này tiếp nối đợt sóng khác. Diêu Phi uống rượu với nhà đầu tư. Diêu Phi và Lý Thịnh ra vào hộp đêm. Diêu Phi ăn mặc hở hang. Diêu Phi không thơ ngây như vẻ bề ngoài. Trước khi nổi tiếng, cô lăn lộn dưới tầng chót của xã hội, cô không phải là thiên kim đại tiểu thư.
Diêu Phi biến mất.
Có lẽ là cô áy náy, có lẽ cô không gánh nổi sự nhục mạ cứ ùn ùn kéo đến đó. Cô không thanh minh và không hề đưa ra bất kỳ lời tuyên bố nào, mà chỉ biến mất khỏi mắt công chúng và không bao giờ xuất hiện nữa. Tin tức gần đây về Diêu Phi là nửa năm trước, cô bị truyền thông chụp được đang làm một diễn viên kịch nói ở một rạp hát quèn, một rạp hát rách nát khôn tả, cô mặc quần áo mộc mạc nhất và đang đứng trên sân khấu.
Có người nhục mạ đáng đời. Có người thổn thức đời người như kịch.
“Tìm một căn phòng không có ai rồi ném cô ta vào đó đi. Khi nào cô ta tỉnh bảo cô ta cút xa cho khuất mắt.” Thương Duệ kiềm lại cơn chán ghét. Diêu Phi xuất hiện tại Tinh Hải có mục đích gì? Sao lại ngồi ở đây chờ anh đúng lúc vậy? “Làm việc ở Tinh Hải phải biết kiểm soát cái miệng và lòng hiếu kỳ của mình, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều, không nên thấy thì giả bộ không thấy.”
Điện thoại di động trong túi vang lên, Thương Duệ cầm lên, thấy là cuộc gọi từ tổng giám đốc Chu Tuấn của Tinh Hải. Anh xoải chân dài ra khỏi phòng vệ sinh, cụp mắt, đoạn bắt máy: “Nói.”
“Anh Duệ, cảnh sát tới rồi.”
“Cái gì?”
“Cảnh sát nhận được tố cáo nặc danh, rằng Tinh Hải có người tụ tập hút ma tuý.”
Thương Duệ chau mày: “Có không?”
“Chắc không đâu, chúng ta kiểm tra rất nghiêm ngặt, trong giới đều biết mà nhỉ.”
“Tôi không muốn câu nghi vấn, tôi cần một câu chắc chắn. Phối hợp với công việc của họ, điều tra đàng hoàng cho tôi.” Thương Duệ tỏ ra nghiêm túc: “Tổng giám đốc Chu, tôi nhắc lại với cậu lần nữa, đừng đụng vào mấy đồng tiền không nên kiếm, cấm tiệt những thứ đồ này vào Tinh Hải. Ai dám gây chuyện cho tôi, tôi sẽ khiến hắn chịu không thấu đâu.”
————
Diêu Phi tỉnh lại trong một căn phòng mờ tối, phía dưới lót thảm dày, trên đỉnh đầu là cột đèn thuỷ tinh mang đậm cảm giác khoa học viễn tưởng, giữa ghế sofa đen là cái bàn cũng màu đen nốt. Có một chiếc đèn gắn trên tường ở cửa đang lặng lẽ phát sáng, là ngọn đèn duy nhất trong phòng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Diêu Phi cử động bả vai, nó đau nhức như cô mới vừa chạy một cuộc marathon vậy. Tay đụng phải thảm làm cô đột nhiên tỉnh táo lại, cô lập tức ngồi dậy nhìn người mình, mặc áo, quần cũng không bị hư hại gì. Áo lông đã được cởi bỏ, trên người chỉ còn một chiếc áo chẽn màu đen ướt dầm dề dính vào da thịt.
Lúc này, Diêu Phi bỗng lạnh run.
Đây là đâu? Diêu Phi cốc vào cái đau như muốn nứt ra. Trí nhớ cuối cùng của cô dừng lại ở thời khắc lao ra khỏi phòng Lý Thịnh, cô muốn vào phòng vệ sinh nôn mửa, sau đó là một mảng trắng xoá.
Tại sao cô lại ở trong một căn phòng trống? Vẫn còn ở Tinh Hải ư?
Thấy áo lông nằm trên thảm cách đó không xa, Diêu Phi vội vàng đứng dậy đi lấy, cơn choáng váng suýt nữa lại làm cô ngã xuống. Cô nhặt áo lông lên mặc vào, không biết áo khoác ở đâu rồi. Nhức đầu lắm, Diêu Phi lại sờ sau đầu, khi đụng vào gáy, nó đã sưng lên rồi.
Chìa khóa và điện thoại di động vẫn còn trong túi quần, thời gian hiển thị trên điện thoại là sáu giờ sáng. Cô không thấy dao và khẩu trang của mình đâu nữa. Diêu Phi tìm một vòng không được, chợt thấy được logo Tinh Hải trên danh sách đồ uống ở trong phòng.
Cô vẫn còn ở Tinh Hải.
Cô kéo cửa ra, hành lang yên tĩnh không tiếng động, chỉ có đèn trên hành lang đang lẳng lặng chiếu sáng. Không có nhạc, không có nhân viên phục vụ. Đạp lên tấm thảm dày nặng trên hành lang phát ra tiếng kêu sột soạt, băng qua hành lang thật dài, cô nhìn thấy thang máy.
Hộp đêm rất vắng vào sáng sớm. Nhân viên phục vụ đang dọn dẹp tầng một. Cô tiếp tân đang chống chiếc cằm nhọn nghịch điện thoại di động, thấy Diêu Phi ra ngoài, cô ta chỉ liếc qua rồi thôi không nhìn nữa. Hơn bảy giờ sáng Tinh Hải mới đóng cửa, có khách say bí tỉ nằm chết dí trong phòng đến sáng mới rời đi không phải là chuyện ly kỳ gì cả.
Ra khỏi Tinh Hải, gió lạnh thấu xương thổi Diêu Phi rét buốt, áo lông mỏng tang hoàn toàn không có năng lực chống chọi. Tay chân Diêu Phi c**ng cứng, đầu óc sắp tê dại đi, cô đứng đợi ở ven đường hai phút mới gọi được một chiếc taxi.
“Nhà trọ Thanh Mộc.” Lúc nói chuyện hàm răng