Thời tiết tháng 11 hiu quạnh kéo dài, gió thu tựa như thăm dò cái lạnh thấu xương giống như một người phụ nữ muốn nói lại thôi, làm cho người ta không thể nghĩ ra.
Tống Huy Dực vẫn chưa quá tiến vào hình thức mùa đông, mỗi một năm cô đều ở thời kỳ này kìm nén lại sức để hưởng thụ hạnh phúc mặc quần áo bừa bãi nhiều một chút.
Nhưng sáng sớm nằm ỳ ắt là không thể thiếu, cô nằm trên giường mềm mại lật trái lật phải, lăn thành một cái nhộng ve sầu, trải qua một phen giãy dụa, tay phải trắng như ngọc từ trong chăn vươn ra, lấy điện thoại di động ra giống như một hoàng đế muốn lật thẻ bài, vừa thẩm duyệt vừa nhắc đến: "Hôm nay ta muốn sủng hạnh cửa hàng cua gạch,túi sách nhà ai đâu..."
Điện thoại của Trương Ninh đến không đúng lúc nhưng mãnh liệt không thể ngăn cản, trong khoảng thời gian này Tống Huy Dực bị bà làm cho sắp PTSD*, trong nháy mắt khi có cuộc gọi đến cô thiếu chút nữa ném điện thoại đi.
* Rối loạn stress sau sang chấn (PTSD) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh; sự hồi tưởng kéo dài> 1 tháng và bắt đầu trong vòng 6 tháng sau sự kiện.
Sinh lý bệnh học của rối loạn này chưa được hiểu rõ.
Triệu chứng cũng bao gồm việc né tránh các k1ch thích liên quan đến sự kiện sang chấn, các cơn ác mộng, và hồi tưởng.
Cô không có lá gan cúp điện thoại, chỉ có thể nhấn nút khóa màn hình, chán đến chết mà chờ màn hình tự động tắt.
Trương Ninh lần này ngược lại cũng không đuổi đánh đến cùng, thấy không có người nghe máy liền nhanh chóng gửi một tin nhắn tới: "Lần trước con tìm ai giúp mẹ làm giàn hoa? Làm được rất tốt, con lại giúp mẹ liên lạc với cậu ta một chút, mẹ muốn làm thêm một cái kệ khác.
”
Tống Huy Dực một cái cá chép lộn mình liền từ trên giường ngồi dậy.
Từ lần trước tan rã trong không vui, bọn họ tựa hồ rốt cuộc cũng không tìm được điểm cân bằng ở chung, trong lòng Tống Huy Dực cũng nói không rõ rốt cuộc là chỗ nào không thoải mái, tóm lại cô chính là không muốn lại làm người chủ động nữa.
Nhưng lần này lại thật là có việc……
Tống Huy Dực không muốn biểu hiện quá thân thiện, cô mặc váy ngủ ngắn tay, tóc rối bời ngồi trên giường suy tư một lát, cuối cùng chuyển đổi giọng nói của Trương Ninh thành văn tự, sau đó chụp lại màn hình gửi cho Ngô Lạc, cảm xúc không hề gợn sóng bổ sung một câu: "Mẹ tôi muốn anh lại giúp bà ấy làm một cái giá gỗ.
’
Tống Huy Dực nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay bấm mở ảnh đại diện của Ngô Lạc ra, vẫn là như cũ cái gì cũng không có, cô có chút hoài nghi Ngô Lạc rốt cuộc có đang dùng cái số WeChat này hay không.
Điều khiến cô không ngờ tới chính là, lần này Ngô Lạc lại trả lời rất nhanh, cô còn đang ngồi trên giường ngẩn người, tin nhắn liền đến rồi, nồng đậm phong cách của Ngô Lạc: Có thể.
Tống Huy Dực hai tay cầm điện thoại đánh chữ: Khi nào anh rảnh? ’
Cô chợt nhớ tới lần trước Sau 8 giờ sáng, trước 6 giờ chiều, cô lại xóa từng chữ: 9 giờ sáng mai tôi sẽ đến quán điểm tâm sáng đón anh.
’
Ngô Lạc: ‘ Được.
’
*
Cùng một thời gian, cùng một cửa hàng điểm tâm sáng như nhau, Tống Huy Dực ngồi trong xe có chút ngẩn ngơ.
Ngô Lạc vẫn mặc áo ngắn tay đang bận rộn ở cửa, không biết là thật sự nóng, hay là không có tiền mua áo khoác.
Có lẽ vẫn luôn lưu ý ven đường, anh rất nhanh chú ý tới Tống Huy Dực, anh theo thường lệ nói mấy câu với ông chủ, một đường chạy chậm lại đây mở cửa ghế phụ ra lắc mình lên xe.
“Đi thôi.”
Tống Huy Dực nhìn không chớp mắt, chậm rãi khởi động xe.
"Có cần mua ván gỗ không?"
"A?" Tiếng nhạc trong xe rất lớn, Tống Huy Dực bị Ngô Lạc đột nhiên lên tiếng hoảng sợ.
Cô vặn thấp âm lượng, hồi tưởng lại lời Ngô Lạc một lúc lâu: "Hẳn là không cần, mẹ tôi ở nhà chờ chúng ta.
”
Trương Ninh khoác một chiếc áo choàng đứng ở cửa sân, từ xa nhìn thấy xe của Tống Huy Dực chạy vào bắt đầu vẫy vẫy cánh tay với biên độ lớn, làm người chỉ dẫn.
Tống Huy Dực hạ cửa sổ xe xuống, bỗng nhiên cảm thấy tổ hợp hôm nay có chút kỳ quái.
Trương Ninh đứng trước mấy tấm ván gỗ, nhìn Ngô Lạc xuống xe, tuy rằng Tống Huy Dực không giới thiệu cậu ta, nhưng cậu ta rất rõ ràng chính là người thợ mộc kia: "Đây là mấy tấm ván tôi tìm ra, đại khái tôi muốn làm một cái..."
Trương Ninh giang hai tay ra, dùng tay quơ quơ trên vật liệu gỗ chỉ vào cái vị trí: "Đại khái dài như vậy, cái giá ba tầng, tôi muốn đặt ở ban công lầu ba.
”
Tống Huy Dực đứng cách bọn họ rất xa, giữa cô và Ngô Lạc đầy mặt đều viết "Không quen".
Ngô Lạc rất nghiêm túc lắng nghe, sau khi bọn họ thương lượng xong, mắt thấy ánh mắt Trương Ninh bỗng nhiên rơi xuống trên người mình, Tống Huy Dực có chút sợ hãi bà lại muốn nói chuyện Cận Nhất Dương.
Cô đột nhiên bước một bước dài xông đi lên, chỉ vào ván gỗ nói với Ngô Lạc: "Sau khi làm xong anh còn phải nâng cái giá lên, bằng không mẹ tôi một mình không dễ di chuyển.
”
Biểu tình trên mặt Trương Ninh dần dần từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, hai mẹ con của bà rất ít khi có những cuộc trò chuyện ấm áp, theo tuổi tác lớn lên, bà càng ngày càng có chút hối hận khi còn bé đối với Tống Huy Dực nghiêm khắc, nhưng tính cách cũng không phải một sớm một chiều có thể thay đổi.
Nếu đã có người dẫn đầu nhượng bộ, con gái đều thông cảm cho bà như thế, bà cần gì phải kéo căng đâu, khuôn mặt nghiêm túc của Trương Ninh khó có được thả lỏng, bà cười nói: "Cầu thang hơi hẹp, vậy làm phiền cậu rồi chàng trai trẻ.
”
Trương Ninh xoay người từ trong túi lấy ra mấy tờ một trăm tệ, đưa cho Ngô Lạc.
"Vậy mẹ đến công viên luyện hát trước đây." Trương Ninh rất nhanh ra khỏi cửa, bà đã sớm thói quen đem rất nhiều việc vặt đều giao cho Tống Huy Dực.
Trong sân lớn như vậy lần nữa chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ngô Lạc không có gì không được tự nhiên, anh nhìn Tống Huy Dực: "Có thể bắt đầu chưa? ”
Một câu nói bình thường qua quýt lại nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng Tống Huy Dực, cô không thể tránh khỏi nhớ tới đêm hôm đó.
Cô cơ hồ là liên tục lui về phía sau, chống lại con ngươi trong sáng tự nhiên của Ngô Lạc, lại thầm mắng mình giống như một quả dưa xanh*.
*Nguyên văn là “生瓜蛋子” (cái sinh dưa viên): trong đó 生瓜 (sinh qua) có nghĩa là “chưa chín”, “còn non”.
—>mình ghi quả dưa xanh cho dễ hiểu.
Tống Huy Dực lung tung gật đầu, cô không chú ý nhất cử nhất động của Ngô Lạc như lần trước, mà xoay người đi vào phòng khách.
Bất quá chỉ là mối quan hệ giữa chủ thuê và thợ mộc mà thôi.
Ngoài cửa kính, tiếng cắt từng tiếng nhanh chóng vang lên, hết tiếng này đến tiếng khác, khoảng cách thời gian rất ngắn, có thể nghe ra được người cầm dao lưu loát thành thạo.
Khi Ngô Lạc bước vào, trước mặt Tống Huy Dực vỏ quýt đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Anh dừng một chút, "Em có muốn ra ngoài xem một chút không? ”
“Tôi không xem tôi không xem.” Tống Huy Dực liên tục xua tay.
"Ý tôi là tôi đã làm xong rồi, em không nghiệm thu một chút sao?"
"À..." Đầu óc Tống Huy Dực dần dần chuyển hướng, cô hắng hắng giọng đút miếng quýt cuối cùng vào miệng, đi ra ngoài quan sát một phen: "Không sai, rất tốt.
”
"Nơi này còn có một ít phế liệu, cứ ném đi như vậy có chút đáng tiếc." Ngô Lạc chỉ vào mấy tấm ván gỗ đã được cắt xén hình dạng đã không còn tiêu chuẩn đang đứng ở góc tường, hai tay khoa tay múa chân: "Tôi cảm thấy có thể làm một cái kệ nhỏ chân cao, phía trên bày một chậu cây xanh, đặt ở hai bên cửa.
”
"À..." Tống Huy Dực một lần nữa kéo dài âm cuối, tỏ vẻ mình hiểu được ý của anh: "Vậy phải thêm tiền sao? ”
Ngô Lạc ngẩn người: "Không cần, mẹ em đã cho rất nhiều tiền rồi.
”
Được đến đồng ý Ngô Lạc rất nhanh lại khởi công lần nữa, Tống Huy Dực dứt khoát ngồi trên ghế mây bên cạnh, đầu ngón tay không ngừng vẽ trên màn hình.
"Buổi trưa anh muốn ăn cái gì?" Tống Huy Dực tận dụng mọi thứ hỏi, lời là hỏi Ngô Lạc, ánh mắt lại nhìn chằm chằm điện thoại.
“ Cái gì đều được.”
Tống Huy Dực hoàn toàn tiến vào khó khăn lựa chọn, cô lười biếng ngửa mặt lên trời thét dài: "Tôi rõ ràng là rất đói, nhưng tôi chỉ là cái gì cũng không muốn ăn, khó quá đi.
”
Kệ chân cao phức tạp hơn nhiều so với cái kệ thông thường đi thẳng về thẳng, dưới đáy cần phải phác thảo một vòng cung tròn và mượt mà, trong trường hợp đảm bảo tính thẩm mỹ thì hai chân cần phải hoàn toàn đối xứng để giữ thăng bằng.
Ngô Lạc nhìn chăm chú vào đầu cưa điện không chớp mắt, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nhà mẹ em không phải có đồ ăn sao, tôi có thể xào mấy món, sau khi cơm nước xong xuôi tôi sẽ xới đất, bón phân cho cây.
”
Tống Huy Dực mở to hai mắt nhìn, người này hôm nay quả thực ân cần quá mức.
Cô nhất thời nói không nên lời, kinh hồn bạt vía nhìn đầu ngón tay Ngô Lạc đang tung bay phía trước cưa điện, cô có chút sợ mình vừa nói ra một câu tay Ngô Lạc sẽ bị cắt đứt.
Tống Huy Dực