Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Tống Huy Dực thực mau nghênh đón kỳ nghỉ hè được các giáo viên mong đợi từ lâu.
Lưu Cảnh Xuân không có gọi điện thoại lại đây, hẳn là không điều tra ra, Tống Huy Dực không bao giờ lại hỏi thăm qua ông nữa, cũng từ từ quên mất người này.
Tống Vĩ Chu sợ cô nhàm chán, riêng cho cô gọi video lại đây, nói lệ lệ a di muốn đi Paris mua túi, hỏi cô có muốn hay không cùng nhau.
Làm mẹ kế của Tống Huy Dực, Giang Lệ Thành cùng cô quan hệ tương đương vi diệu.
Khi Tống Huy Dực chuẩn bị tốt nghiệp trung học, tuổi trẻ mỹ mạo Giang Lệ Thành cuối cùng cũng đi tới một bước muốn gặp con gái của bạn trai mình.
Trước khi thấy mặt, so với tâm trạng thấp thỏm của Tống Vĩ Chu, Giang Lệ Thành rất là nhẹ nhàng.
Bất quá là một cái nữ sinh trung học sao, kia hẳn là lại thổ lại áp lực, cô cảm thấy thái độ của Tống Huy Dực đối với mình có thể chia thành hai loại.
Loại thứ nhất là ở bỏ mặc việc ăn mặc dưới sự quản lý của áp lực cao nhưng lại mang khao khát đối với những người phụ nữ thời thượng xinh đẹp, loại đồ nhà quê này hoặc xuất phát từ sùng bái chính mình hoặc xuất phát từ lấy lòng người ba có tiền, hơn nữa sự chênh lệch về ngoại hình và khí chất, Tống Huy Dực đối với cô ta khó tránh khỏi sợ tay sợ chân khom lưng cúi đầu, đến lúc đó chính mình lại thường thường ưu ái cho cô, đưa một ít quần áo cùng đồ trang điểm mà các cô gái thích, đổi lại cảm tình cũng có thể gắn bó.
Loại thứ hai chính là gặp được cái hùng hài tử, Tống Huy Dực một khóc hai nháo ba thắt cổ chết sống không nhận Giang Lệ Thành người tiểu mẹ kế này, loại tình huống này vậy càng tốt làm, Tống Vĩ Chu có hay không kiên nhẫn ngược lại còn nói không nhất định, chỉ cần cô cái này “Trưởng bối” đem tư thái bãi đủ, cành ôliu tung ra, liền tính Tống Huy Dực cô không cảm kích cũng không tới phiên cô ấy nói chính mình không phải, mặc dù cuối cùng hai người cả đời không qua lại với nhau cô ta cũng có thể tránh làm mất thanh danh,cũng có thể được cái thanh tịnh, không cần giả mù sa mưa mà lá mặt lá trái.
Ngày đó, Giang Lệ Thành dậy sớm để nhà tạo mẫu tóc làm tóc, lại trang điểm đầy đủ tinh xảo, quần áo cũng là tỉ mỉ phối hợp với sản phẩm mới nhất đầu mùa.
Nhưng điều mà Giang Lệ Thành không ngờ là cô lại không gặp phải hai loại tình huống này.
Tống Huy Dực là nhân lúc thời gian nghỉ trưa được tài xế đưa tới, biểu tình của cô thực hờ hững, nhưng loại hờ hững này không phải chất phác, mà là càng có khuynh hướng khinh thường.
Giang Lệ Thành mới đầu là hoàn toàn bị bề ngoài của Tống Huy Dực chấn kinh rồi, làn da trắng mịn màng tràn ngập thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng hơi thở, mái tóc đen dài nhu thuận mà buông xõa sau đầu, cô ăn mặc rất đơn giản nhưng đặc biệt đẹp, xưng đến cả người sạch sẽ linh hoạt thanh tao.
Khi cô cởi áo khoác ra, Giang Lệ Thành tay mắt lanh lẹ mà thấy đó là một chiếc Chanel kiểu mới nhất, cùng loại áo khoác cô ta cũng có một cái, là sau khi nhận thức Tống Vĩ Chu vẫn như cũ hạ rất lớn quyết tâm mua, mà món hàng xa xỉ này chính mình làm bảo bối giống nhau mua trở về lúc này lại bị cô gái 16 tuổi này tùy ý ném ở ghế trên.
Giang Lệ Thành đối với bên ngoài biểu hiện luôn luôn tự tin, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới một hoàng mao nha đầu mà chính mình đã từng không bỏ ở trong mắt lúc này đang lấy một loại phương thức mà chính mình cũng chưa nhận thức được tới cùng chính mình tương đối.
Mà cùng Tống Huy Dực không chút nào cố sức so sánh với, cô long trọng trang điểm quả thực giống một con xòe đuôi khổng tước, buồn cười buồn cười.
Tống Huy Dực trừ bỏ đối với các nhãn hiệu thời trang thuộc như lòng bàn tay, đối mặt các trường hợp xã giao cũng rất thành thạo.
Cô tuy rằng không nói nhiều lắm, nhưng vẫn luôn rất có lễ phép, dù không tính là nhiệt tình nhưng làm người ta bắt không được nửa điểm lỗi lầm.
Giang Lệ Thành ý thức được mình đã mắc một sai lầm rất lớn, người trước mặt cô không bao giờ là một cô gái phải dựa vào kinh nghiệm và thất bại để trưởng thành, mà là một cô gái đã ngậm thìa vàng từ khi lọt lòng, từ khi còn nhỏ đã tiếp xúc với những người nổi tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu nhà giàu tiểu thư.
Mẹ của Tống Huy Dực là một người tính tình táo bạo vừa yêu cầu khắc nghiệt, cho nên cô vẫn luôn cùng ba cô Tống Vĩ Chu quan hệ càng tốt.
Mặc dù là tới rồi tuổi dậy thì đáng xấu hổ nhất, Tống Huy Dực cũng thực thích ở trước mặt Tống Vĩ Chu làm nũng, mà Tống Vĩ Chu đối cô sủng ái cũng đồng dạng vượt ngoài sức tưởng tượng, thậm chí sau này Giang Lệ Thành cũng sinh ra một đứa con gái, cô ta cũng vẫn luôn cảm thấy đứa con gái nhỏ này ở trước mặt Tống Vĩ Chu vĩnh viễn cũng so ra kém Tống Huy Dực.
Lúc Tống Huy Dực nhận được video của ba, cũng không phải không muốn đi, chẳng qua thấy bộ dáng của Giang Lệ Thành ở đầu kia hưng phấn mang theo chút nôn nóng, trong chốc lát tới nói còn có bằng hữu không biết có thuận tiện hay không, trong chốc lát lại nói còn tưởng thuận đường đi một chuyến Thụy Sĩ, Tống Huy Dực hiểu được Giang Lệ Thành là không nghĩ đi cùng cô, liền cũng lười đến trộn lẫn: “Ba ba, con không đi, con nhớ tới hai bộ phòng ở khu học chánh của con trước tháng chín khẳng định có người muốn thuê, con phải ở lại trong nước.”
Tống Vĩ Chu luôn sợ uỷ khuất Tống Huy Dực sau khi chính mình lại tổ kiến gia đình, tiếp tục khuyên nhủ: “Liền đi mấy ngày, không chậm trễ chuyện của con, ba ba ra tiền cho con mua túi xách cũng không cần?”
Không đợi Tống Huy Dực mở miệng, Giang Lệ Thành chạy nhanh thò qua tới: “Hài tử đều lớn như vậy, phải có sinh hoạt của chính mình, đều nói không đi anh còn vẫn luôn khuyên cái gì.”
Màn ảnh bên kia có chút đong đưa, Tống Huy Dực cắn tay cười, không nói lời nào.
“Kia được rồi, con nếu là nhàm chán liền tới đây bồi ba cùng Mĩ Mĩ ở vài ngày.
Chính con nên chú ý rèn luyện thân thể nhiều hơn, không cần thức đêm, không cần ăn cơm hộp, con nếu mà lười nấu cơm ba làm……”
Tống Huy Dực sợ Tống Vĩ Chu lại muốn xếp thêm một cái bảo mẫu tới quản chính mình, cô lập tức treo lên một cái nụ cười ngọt ngào: “Được rồi, con hiểu rồi, ngày mai trở về xem ba cùng em gái, tạm biệt.”
Buổi chiều ngày thứ hai, Tống Huy Dực lái xe đi vào biệt thự.
Vừa bước vào cửa, một viên thịt mềm mại tròn tròn quả bóng nhỏ liền nhào lên tới, Mĩ Mĩ nãi thanh nãi khí mà hô: “Em thích nhất chị tới.”
Tống Huy Dực lấy ra lễ vật: “Nhạ, đưa cho em búp bê Barbie, tuần sau là sinh nhật năm tuổi của em, chị không có tới được, thực xin lỗi lạp.”
Mĩ Mĩ hưng phấn đến tại chỗ nhảy lên, Tống Huy Dực vươn ngón trỏ đặt ở bên miệng, “Hư” một tiếng, hỏi cô bé: “Ba ba ở thư phòng sao?”
Mĩ Mĩ ra dáng người lớn: “Ba ba lại ở trong điện thoại mắng chửi người.”
Tống Huy Dực rón ra rón rén đi vào cửa thư phòng, Tống Vĩ Chu quả nhiên tâm tình không tốt.
Cô