Ngô Lạc nâng khuôn mặt khóc đến lê hoa đái vũ* của Tống Huy Dực, chỉ thấy lông mi cô run rẩy, lạch cạch run run, mí mắt dưới còn treo nước mắt trong suốt, đôi mắt hồng hồng, cái mũi cũng hồng hồng, trong lòng anh có chút đau, cúi đầu hôn hôn mắt cô.
* Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc cũng đẹp.
Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - Dương Ngọc Hoàn.
Được biết từ Trường hận ca - bài thơ nói về Dương Ngọc Hoàn-Dương Quý phi của Bạch Cư Dị.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
"Em có thể nói cho anh biết rốt cuộc em ở khóc cái gì hay không?"
Tống Huy Dực không muốn anh nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, lại bổ nhào vào trong lòng ngực anh, ở trên vai anh đem nước mắt của mình cọ sạch sẽ, ồm ồm nói: "Anh đi giúp em lái xe.
"
"Được." Ngô Lạc đáp ứng rất sảng khoái,
Anh không thiết lập điều hướng, tuy rằng chỉ tới một lần, nhưng anh vẫn như cũ bằng ký ức đi theo con đường lúc tới trở về.
Khi đi ngang qua một quán mì, anh hơi do dự: "Em có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì trước hay không? "
Tống Huy Dực ngồi thẳng nửa người trên vốn đang dựa vào, đánh giá lên quán mì bên đường kia.
Quán mì này xem như lên không đến thôn, hạ không đến cửa hàng, xét thấy bên cạnh cũng đủ hoang vắng, trên bãi đất trống có thể chứa rất nhiều xe tải lớn, cung cấp cho tài xế nghỉ ngơi và chỉnh đốn trong đường dài, cho nên làm ăn không tồi, khách hàng bên trong cũng phần lớn đều là chút tài xế xe tải.
Ngô Lạc lại bổ sung một câu: "Em không muốn ăn thì thôi, trở về anh lại mua đồ ăn nấu cơm.
"
"Cứ ăn cái này đi." Tống Huy Dực tuy rằng có chút ghét bỏ, nhưng chịu không nổi thật sự là quá đói bụng.
Quán mì chính là cái độc môn mặt tiền cửa hàng, có mái che cũng không lớn, thoạt nhìn giống như là thương cư một thể*, bên cạnh bệ bếp bày rất nhiều chậu rửa mặt, xem ra cả nhà ông chủ đều ở trong gian phòng này giải quyết.
* thương cư một thể: Vừa ở vừa buồn bán luôn.
Đại bộ phận bàn gỗ có thể gập lại đều bày ở bên ngoài, Tống Huy Dực nhìn ven đường cát vàng đầy trời, mỗi một chiếc xe đi ngang qua là có thể nhấc lên một luồng cát bụi.
Sau khi gọi mì xong, cô kéo tay Ngô Lạc, đưa anh vào bên trong ngồi xuống.
Có lẽ là khách chủ yếu trong tiệm đều là một số đại hán lái xe đường dài, cho nên phân lượng mì tương đối lớn, lúc bưng lên kích thước bát đều cùng mặt Tống Huy Dực không sai biệt lắm.
Tống Huy Dực hoàn toàn vùi mặt vào trong chén ăn, lần đầu tiên cô cảm thấy mì cũng có thể ngon mê người như vậy.
Cô ăn đến nghiêm túc thành kính, một hơi ăn hơn phân nửa chén cũng không ngừng.
Ngô Lạc bị hoàn toàn chấn kinh rồi: "Em là đói bụng mấy ngày sao?"
Tống Huy Dực ăn đến hết sức chuyên chú, còn chưa kịp chờ cô mở miệng, điện thoại của Ngô Lạc liền vang lên.
Điện thoại của anh để lọt âm rất nghiêm trọng khi nói chuyện, Tống Huy Dực trầm mặc dựng thẳng lỗ tai nghe lén.
Thất Tử ở đầu kia sao sao hô hô: "Lạc ca! Buổi tối anh có đến trong tiệm không, em đem lão Trương gọi tới, ông ấy bảo em đem anh kêu lên.
"
Ngô Lạc nhấc mí mắt lên, theo bản năng nhìn về phía Tống Huy Dực.
Tống Huy Dực lập tức huơ tay múa chân ra hiệu cho anh, dùng khẩu hình nói cho anh biết: "Đi thôi, không cần phải để ý đến em."
"Được, vậy tôi lên lớp ròng rọc xong liền tới đó."
*
Ngô Lạc lái xe vào bãi đỗ xe nhà Tống Huy Dực, anh mắt nhìn thẳng, cố ý không nhìn bốn phía, nhưng dư quang đích xác không lại nhìn thấy chiếc xe màu xanh đậm kia nữa.
Hai người cũng chưa xuống xe, Ngô Lạc ngập ngừng nói: "Em......"
Tống Huy Dực ngẩng đầu: "Cái gì?"
"Quên đi, không có gì."
Tống Huy Dực cảm thấy rất phiền: "Anh có thể đừng nói một nửa giữ lại một nửa được không! "
Ngô Lạc bị rống đến sửng sốt: "Anh chỉ là cảm thấy em khẳng định sẽ không thích ăn đồ nướng."
"Ai nói em không thích?" Tống Huy Dực xuống xe khóa kỹ cửa xe: "Anh gửi địa chỉ cho em, buổi tối em đi tìm các anh."
Tống Huy Dực đi được rất quyết tuyệt, cô nện bước vang vang mạnh mẽ xông về nhà, chính mình cũng không rõ rốt cuộc lại đang kìm nén cái gì.
Ngô Lạc rất nhanh đem địa chỉ quán thịt nướng gửi tới, cô thở một hơi thật dài, đi đến bồn rửa mặt bắt đầu rửa mặt.
Tống Huy Dực ngủ bù một lát, cô chậm rì rì trang điểm xong đi ra ngoài đã là chín giờ, cô đoán Ngô Lạc đã đến rồi.
"Thất ca nướng BBQ" so với trong tưởng tượng của cô thoạt nhìn còn muốn rách nát, cô đứng ở cửa, do dự một lát, hướng vào trong nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Ngô Lạc.
Bỗng nhiên, bên cạnh xuất hiện một cái đại hán vạm vỡ, người nọ râu ria xồm xoàm, đầy mặt dữ tợn, liếc xéo cô: "Nhìn cái gì? Rốt cuộc có ăn hay không?"
Tống Huy Dực bị dọa đến cổ co rụt lại: "Tôi......!Tìm người."
Bên cạnh đại hán đột nhiên vụt ra một người bộ dáng gầy gò như khỉ, chỗ làn da lộ ra khắp nơi đều là những hình xăm lớn, uốn lượn xoay quanh chui vào ống tay áo và cổ áo.
Thất Tử đi lên liền đánh Uy mãnh ca một quyền: "Như thế nào cùng mỹ nữ nói chuyện đâu! Muốn kêu chị dâu!"
Người tuy rằng là đang giúp Tống Huy Dực nói chuyện, nhưng cô vẫn như cũ bị tác phong này của hắn làm cho sợ hãi không nhẹ, cô đi vào bên trong, cuối cùng cũng tìm được Ngô Lạc, lúc ngồi xuống còn kinh hồn bất định: "Bạn của anh thật hung dữ nha.
"
Ngô Lạc trong tay kẹp một điếu thuốc, anh chậm rãi bỏ vào trong gạt tàn nghiền nát, nhìn Tống Huy Dực bộ dạng này không khỏi buồn cười: "Em xem bộ dạng hoảng sợ của em kìa.
"
Bên trong quán nướng khách đến đầy nhà, mỗi người đều cao đàm khoát luận*, vung quyền đoán rượu.
*CAO ĐÀM KHOÁT LUẬN.
bàn luận viển vông; ba hoa khoác lác.
Trương Thành Dương lúc đi vào trong ngực mang theo một cái túi nhỏ, vừa đi vừa lắc đầu, vừa ngồi xuống liền lải nhải: "Trận này cũng thật giống như đất ấm* của bọn tội phạm, một lời không hợp là có thể đánh nhau.
"
* Đất ấm: một phép ẩn dụ về môi trường có lợi cho sự phát triển của những con người xấu, những điều xấu, những suy nghĩ không tốt.
Tống Huy Dực trước mắt sáng ngời, lập tức vươn tay bắt tay với Trương Thành Dương: "Xin chào Trương lão sư, em là Tống Huy Dực, lần trước chúng ta gặp qua, lần trước chưa kịp hướng ngài giới thiệu, thật sự là xin lỗi.
"
Trương Thành Dương cười cùng cô bắt tay, ấn tượng của ông đối với cô gái này luôn luôn không tồi, cả người đều lộ ra học thức tốt giáo dưỡng tốt, hoàn toàn không dính dáng gì đến những chuyện hắc ám phiền lòng kia, cô ngồi ở đó, nơi này đều trở nên bồng tất sinh huy lên*.
* Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh...
Thất tử bát hoành cửu hoành đi vào, vừa thấy Tống Huy Dực liền bắt đầu nhìn chằm chằm cô, nhìn xong bên trái lại nhìn bên phải, ước chừng vòng quanh cô một vòng.
Cũng may Tống