Lúc Ngô Lạc trở về Tống Huy Dực vừa mới tắm xong, cô tắm đến thơm ngào ngạt vọt ra đến, sau khi treo ở trên người Ngô Lạc thì không xuống nữa.
Ngô Lạc lấy tay nâng mông cô, ôm người đi đến sofa ngồi xuống, Tống Huy Dực thuận thế ngồi lên trên đùi anh, vẫn là không xuống dưới.
Bắt đầu từ khi vừa ra khỏi nhà thì anh vẫn luôn có chút tâm thần không yên, Ngô Lạc nắm cằm Tống Huy Dực, đem cái đầu nhỏ cọ tới cọ lui ở cổ anh đặt ngay ngắn, do dự mở miệng: "Anh có chút khẩn trương, tài xế nhà em biết anh rồi.
"
"Cho nên đâu?"
" Ba em có thể định ngày hẹn anh hay không?"
Tống Huy Dực không cho là đúng: "Định ngày hẹn thì định ngày hẹn thôi."
Lời vừa ra khỏi miệng, Ngô Lạc mắt thường cũng có thể thấy được cứng đờ, ngay cả sợi tóc cũng lộ ra khẩn trương.
Tống Huy Dực cười không ngừng, ghé vào trên lồng ngực anh đều nhanh gây nên cộng hưởng: "Anh vậy mà cũng có lúc sợ......"
Ngô Lạc vẫn còn rất khẩn trương: "Vậy anh hẳn là nên đi mua một bộ quần áo đàng hoàng trước.
"
Bỗng nhiên, Tống Huy Dực đột nhiên ngẩng đầu, giống như linh quang chợt hiện.
"Sau khi anh đi rồi em vẫn luôn mơ hồ cảm thấy bất an, giống như là lạ ở chỗ nào, bây giờ thì em cuối cùng cũng biết là gì rồi."
Ngô Lạc cổ họng khẽ nhúc nhích, hai mắt như đuốc nhìn cô.
"Em là chị của Y Y, vậy tại sao anh lại nói anh là chú với con bé? Anh hẳn là anh mới đúng nha.
"
Tuy rằng lời này cũng không quan trọng như trong tưởng tượng của anh, nhưng Ngô Lạc vẫn như cũ bừng tỉnh đại ngộ mà phát ra một tiếng hút không khí: "Đúng vậy, nhưng là con bé còn quá nhỏ.
"
Đối với một bạn nhỏ chênh lệch hơn hai mươi mấy tuổi như vậy, rõ ràng đã là người của hai thế hệ, thật sự khó có thể tưởng tượng ra cảnh được gọi là anh trai.
Mặc dù vậy, Ngô Lạc suy nghĩ một chút lại cảm thấy mình vẫn có thể khắc phục: "Vậy lần sau anh sẽ sửa lại.
"
"Lại là lần sau.", Tống Huy Dực mắt hạnh trừng to, cô nhưng không có tình yêu như của Ngô Lạc đối với tiểu hài tử: "Em đã nói không có lần sau, con nhóc đáng ghét như vậy, em sẽ không để cho nó tới nữa.
"
Tống Huy Dực sau khi tắm rửa xong chỉ mặc một chiếc váy bông màu trắng, xuyên thấu qua lớp vải mỏng có thể mơ hồ nhìn thấy hai viên hồng nhạt đang run hoảng trước ngực, hơn nữa cô cái kia hờn dỗi trừng một cái, quả thực là muốn trừng đến trong lòng Ngô Lạc.
Phảng phất như không khống chế được, tay anh rất nhanh xoa lên một mảnh mềm mại kia.
Hơi ấm của lòng bàn tay mặc dù cách quần áo cũng thực sự truyền tới cô, cảm giác được bưng lấy che chở làm cho trong lòng Tống Huy Dực ấm áp, cô cúi đầu cười đến có chút thẹn thùng, sau đó lại rụt rè giương mắt lên nhìn anh.
Ngô Lạc có chút không hiểu, Tống Huy Dực đã có thể rất chủ động, lại có thể vô luận qua bao lâu, chỉ cần bọn họ một khi thân mật, sự thẹn thùng và tim đập nhanh của cô vẫn có thể thật sự tồn tại.
Tống Huy Dực ở trong hai phản ứng trái ngược và mâu thuẫn này tìm được rồi một điểm cân bằng vi diệu, thẳng cào đến lòng người ngứa ngáy.
Cổ họng Ngô Lạc đột nhiên có chút phát khô, anh khàn khàn mở miệng: "Em không phải là muốn biểu diễn giạng thẳng chân cho anh xem sao."
"A, đúng vậy." Tống Huy Dực cũng bỗng nhiên nhớ tới vụ này, nhưng ban ngày lúc nói rõ ràng là một câu rất bình thường, như thế nào vừa đến buổi tối lại cảm thấy có chút không thích hợp đâu.
Cô không có quá nhiều nhăn nhó, ngồi vào trên chiếc ghế dài mềm ở phía bên kia, không tốn sức chút nào đem hai chân đặt sang ngang cho đến khi chúng tạo thành một đường thẳng tắp.
Ngô Lạc con ngươi thâm đến kỳ cục, anh chậm rãi đi tới, cơ hồ muốn gọi người chết chìm trong ánh mắt kia.
Anh quỳ xuống dưới ghế dài, nhẹ nhàng cởi bỏ dây buộc hai bên quần lót.
Vì tách ra thật lớn nên thịt huyệt ở giữa hai chân hoàn toàn lộ ra, lúc này bị anh nhìn lên, ngay cả thịt non kia cũng giống như là sẽ thẹn thùng, theo ánh mắt của anh khẽ run rẩy, phập phồng.
Bào ngư mở miệng bị tách ra từng chút một, chất lỏng trong suốt óng ánh chậm rãi chảy ra.
Ngô Lạc có chút ngạc nhiên nói: "Thì ra chỉ là xem cũng có thể xem ướt.
”
Tống Huy Dực bị những lời này của anh nói đến sắp xấu hổ và giận dữ muốn chết, cô động đậy thân thể, mưu toan muốn thay đổi cục diện mặc người xâu xé này.
Còn chưa kịp khép chân lại,đầu lưỡi Ngô Lạc đã phủ đi lên......
"A..." Tống Huy Dực bị bất thình lình sảng khoái kích đến không thể nhúc nhích được nữa, cô dần dần ngửa ra sau, hai tay chống lên đệm phía sau, cố gắng thừa nhận kích thích khiến linh hồn này đều sắp thoát ra ngoài.
Ngô Lạc dùng đầu lưỡi đem mỗi một chỗ nếp uốn đều mở ra, mỗi vuốt lên một chỗ, anh liền trìu mến vừa hôn vừa mút, dùng mặt lưỡi một lần lại một lần tinh tế liếm qua.
Váy của Tống Huy Dực bị toàn bộ đôi ở bên hông, cô không tự giác mà hướng xuống dựa vào, đem tiểu huyệt đưa vào miệng anh.
Khoái cảm tê tê dại dại sướng đến nỗi da đầu cô đều sắp nổ tung, mỗi một lần ngắn ngủi rời đi đều làm cho cô cảm thấy lạnh băng không thể chịu đựng được, vội vàng khát vọng lại một lần nữa càng sâu càng nhiều liếm láp.
Tống Huy Dực cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới giữa người với người có thể mật không thể phân đến loại trình độ này, không giống như trước kia dưới ánh đèn tối tăm an ủi lẫn nhau,bộ vị tư mật nhất trên thân thể cô dưới ánh sáng mạnh chiếu xuống triệt triệt để để bị một người khác quan sát cùng thăm dò, dục vọng dính nhớp và không có bất luận cái gì che dấu cứ như vậy trắng trợn táo bạo mà bày ra.
Rất nhanh, suy nghĩ của cô đã không còn tiếp tục được nữa.
Ngô Lạc đối với điểm mẫn cảm của cô rõ như lòng bàn tay, sau khi ôn nhu liếm mút, anh không có một chút khách khí mà đối với Tiểu Đậu Đậu phát động tấn công mạnh mẽ.
Tống Huy Dực mắt thường có thể thấy được bắt đầu kéo căng thân thể, khoái cảm căn bản không chịu khống chế mà vọt tới, khi đến một điểm tới hạn và leo lên đỉnh cao, cô phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, hai chân dưới sự kích thích của dòng điện dùng sức banh thẳng...
Cô đặt đầu gối lên vai Ngô Lạc, toàn thân mềm yếu bủn rủn như vừa mới tiến hành xong một trận vận động kịch