Tống Huy Dực không nhúc nhích mà nằm ở trên giường, áo của cô bị lột ra, đầu v* xinh xắn lộ ra trong không khí, run run rẩy rẩy đứng thẳng lên, theo hô hấp khẽ run rẩy.
“Anh……”
Cô vừa mới lên tiếng, một viên bên trái đã bị người tha lên ngậm lấy, trong khoang miệng ướt nóng, đầu lưỡi linh hoạt trơn trượt cực kỳ có kỹ xảo cùng mê luyến mà liếm láp liếm mút, lời Tống Huy Dực còn chưa kịp nói ra miệng, đã biến thành một tiếng rên rỉ khó ức tràn ra từ cổ họng.
Cho dù là tới kinh nguyệt, cô cũng vẫn có thể cảm giác được rõ ràng hạ thân ào ạt có dòng nước chảy ra, cô bỗng nhiên có chút hối hận vì câu nói "Về nhà lại chậm rãi hôn" vừa rồi của mình.
Ngô Lạc ánh mắt dần dần sâu, anh chôn ở ngực Tống Huy Dực, như thế nào cũng triền miên không đủ, thẳng đến bả vai bị nhẹ nhàng mà đẩy đẩy: "Đừng hôn, khó chịu..."
Ngô Lạc ngẩng đầu lên, người dưới thân đang khẽ run run, hai má trắng nõn sớm đã nhiễm đỏ, hô hấp cũng có chút không thông.
Anh hôn lên đôi môi phấn nộn mềm mại hơi hé mở của cô, trằn trọc một lát, đem tay cô cách quần đặt lên chỗ kia: “Anh cũng khó chịu.”
Tống Huy Dực cảm thấy đây quả thực chính là tự làm bậy không thể sống, căm giận mà liếc anh một cái: “Anh cũng biết khó chịu.”
Ngô Lạc kéo quần áo của cô khép lại, vùi vào cổ cô, giọng nói khàn khàn: "Thật ra hôm nay anh vốn dĩ khổ sở đến độ sắp chết, nhưng là bây giờ đột nhiên có chút cao hứng.
”
Hơi thở khi anh nói chuyện làm cho Tống Huy Dực ngứa, cô cười xê dịch, tay ôm cổ anh, không cho anh đi theo cọ tới.
Ngô Lạc nâng cổ lên, trong mắt giống như có một đám lửa nhỏ đang nhảy lên: “Em thật sự không sợ ba em biết anh sao?”
Anh liếm liếm đôi môi có chút khô ráo, cười cười: “ Sang năm lúc này em có thể cùng anh cùng nhau về quê, chúng ta đi thăm mẹ anh.”
Hoàn toàn không phù hợp với bề ngoài của anh, nhưng ánh mắt giống như cún con không chút nào không hài hòa lại đến nữa...
Tống Huy Dực nhìn ánh mắt óng ánh như lửa kia, cự tuyệt như thế nào cũng không nói nên lời, sở dĩ cô nói với Giang Lệ Thành như vậy, một mặt đích thật là bởi vì cô to gan lớn mật, nhưng mặt khác, phần lớn là nhìn không quen Giang Lệ Thành tiểu nhân đắc chí, ở một mức độ lớn, cô chỉ là vì nhất thời khoe khoang miệng lưỡi lanh lợi của mình mà thôi.
Tống Huy Dực cố gắng chôn vùi một chút hối hận vừa mới xuất hiện kia, hỏi anh: "Ở quê anh còn có ai không? ”
“Anh còn có mấy người dì ở quê,” Ngô Lạc nói: “Nhà cũ của anh cũng vẫn còn, nếu em ngại chỗ đó bỏ trống quá lâu, thì ở trong nhà mấy dì anh cũng được.”
Tống Huy Dực không nghĩ tới Ngô Lạc còn có người thân, càng không nghĩ tới anh còn muốn lui tới với bọn họ, cô nhớ rõ lần trước Lưu Cảnh Xuân nói Ngô Lạc ở trong tù qua cũng không tốt.
"Nhưng mà, sau khi anh đi vào hình như các dì ấy cũng chưa từng đến thăm anh." Tống Huy Dực nói.
"Mấy người nhà bọn họ đều là tiểu thị dân ở huyện thành, không quyền không thế, điều kiện trong nhà cũng không tốt lắm." Ngô Lạc bộ dáng hồn nhiên không thèm để ý: "Lúc ấy anh xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ khẳng định đều sợ hãi, mấy dì của anh cả đời chưa từng ra khỏi huyện thành, cũng không có dư thừa tiền có thể cho anh, anh không trách bọn họ.
”
Tống Huy Dực ôm đầu anh, giống như sờ tiểu động vật mà thuận thuận lông cho anh: "Được, vậy sang năm em cùng anh trở về.
”
Ngô Lạc bỗng nhiên thấu lại rất gần, cách mặt cô gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, anh khàn giọng nói: "Làm sao bây giờ, anh lại muốn hôn em.
”
Môi Tống Huy Dực đặt lên sống mũi thẳng tắp của anh, lại trượt xuống đến đôi môi hơi mỏng, hình dáng rất đẹp của anh, dùng nụ hôn để miêu tả ngũ quan của anh: “Em có thể tưởng tượng được, nếu anh lớn lên giống mẹ, vậy thì bà khẳng định rất xinh đẹp.”
“Lúc còn trẻ là rất đẹp,” Ngô Lạc trầm thấp cười lên: “Sau đó bà làm nhiều công việc, lại không thích trang điểm, cho nên thoạt nhìn cũng không tính rất đẹp, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn là rất đẹp.”
Tống Huy Dực nói: “Vậy anh biết nấu cơm cũng là mẹ anh dạy anh?”
"Ừ," Ngô Lạc gật đầu: "Thật ra lúc đầu bà không cho anh làm việc nhà, bà nói anh chỉ cần nghiêm túc học tập, thi vào một trường đại học tốt.
Nhưng lúc đó công việc của bà đặc biệt vất vả, buổi tối về nhà xắt rau có một lần bởi vì tay không dùng sức được, đều bị cắt đứt tay.
Anh ở bên cạnh trộm nhìn, sau khi học được, mỗi ngày sau khi tan học về nhà, anh đều vội vàng làm cơm xong trước khi bà đi làm về, lúc đầu bà mỗi ngày đều ngăn cản, nhưng sau lại không lay chuyển được nên cũng không nói nữa, còn truyền thụ cho anh bí kíp của bà.
”
Ngô Lạc nói: "Sau lại, sau khi anh đi vào mấy năm, lão Trương vì chiếu cố anh, cũng giới thiệu anh tới phụ giúp trong nhà bếp.
”
"Vậy anh có bao giờ nghĩ đến việc mở một quán ăn không?" Tống Huy Dực nói: "Bây giờ anh cũng làm cùng lúc mấy công việc, vất vả như mẹ anh trước kia, em có thể làm cổ đông lớn đầu tư cho anh.
”
"Đừng, " Ngô Lạc căn bản không nghĩ kĩ đề nghị của cô, đã bắt đầu liên tục cự tuyệt: “Em đừng nhọc lòng chuyện của anh, anh cảm thấy như bây giờ khá tốt.”
Ngô Lạc đại đa số thời điểm đều rất ôn nhu, nhưng nhìn ra được, anh là người có chủ ý của riêng mình, có thể chủ ý còn rất lớn, Tống Huy Dực biết khuyên không được anh, cô cũng không thích quản chuyện của người khác.
Trên thực tế, cô cũng có chút ốc còn không mang nổi mình ốc, sự tình bắt đầu phát triển đến tình cảnh càng ngày càng phức tạp.
Ngày hôm sau, khi Tống Huy Dực nhận được tin nhắn từ Tống Vĩ Chu triệu hồi cô về nhà thì trong lòng có chút buồn bực bất bình.
Ngô Lạc đã không còn khẩn trương như lúc ban đầu, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu: “Anh cũng cần đi sao?”
Tống Huy Dực đọc đi đọc lại tin nhắn nghiêm túc này mấy lần: "Không nói muốn anh đi, chỉ nói để em đi một mình.
”
Ngô Lạc thoạt nhìn cũng không có thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng không có thất vọng, chỉ là như bình thường gật gật đầu: “Vậy anh ở nhà chờ em.”
Tống Huy Dực bày ra bộ dạng lã chã chực khóc muốn ra chiến trường, lưu luyến mỗi bước đi, nhìn thấy Ngô Lạc quả thật canh giữ ở cửa nhìn theo cô rời đi, lại nhịn không được xì cười lên: "Ba em thích nhất là em, ông ấy luyến tiếc em khổ sở, anh đừng lo lắng.
”
Dọc theo đường đi, Tống Huy Dực nghĩ như thế nào cũng cảm thấy Giang Lệ Thành không lớn mật như vậy, cho dù là chính mình kích cô ta, cô ta cũng không nhất định thật sự dám bán đứng mình.
Nhưng khi cô ở thư phòng nhìn thấy Tống Vĩ Chu với gương mặt âm trầm, hết thảy phỏng đoán lúc trước tựa hồ không thể đứng vững được.
Tống Huy Dực quyết định đánh đòn phủ đầu, cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim bên cạnh bộ trà cụ, mặt lộ vẻ không vui: “Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại, thế nào cũng phải gọi con tới đây?”
Tống Vĩ Chu không giống như trước kia thấy cô tức giận liền vội vàng hoảng hốt tới dỗ dành, ông vẫn xanh mặt như trước,