Tống Huy Dực trở về sau khi cùng đồng nghiệp cùng nhau chơi đắm chìm trong Script Kill *, mới vừa đi tới cửa, liền nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ trong nhà.
*Nguyên văn 剧本杀 - Script Kill (Trò chơi kẻ sát nhân bí ẩn) là một trò chơi được thiết kế bởi công ty trách nhiệm hữu hạn Khoa học kĩ thuật Thẩm Dương Mĩ Gia.
Trò chơi tích hợp nhiều thuộc tính như giọng nói, suy luận logic và tương tác xã hội.
Script Kill là một ứng dụng lấy cá nhân làm trung tâm để hỗ trợ suy luận trò chơi.
Mỗi người chơi sẽ có một phần kịch bản riêng, người chơi cần nhập vai vào kịch bản, đồng thời thu thập manh mối, giao tiếp với những người chơi khác và suy luận kỹ càng để tìm ra sự thật.
(Theo baidu)
Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, cô nhìn Ngô Lạc đang giơ Tề Tề lên cao, tay vịn kệ đựng đồ: "Nhà em bây giờ biến thành nhà giữ trẻ rồi sao?"
Ngô Lạc ôm thằng bé đi đến bên cạnh Tống Huy Dực đang thay giày, "Đi ra ngoài chơi, chơi mệt rồi?"
"Có một chút," Tống Huy Dực luôn luôn lười rèn luyện, ngẫu nhiên ở nhà giãn cơ đều là cực hạn, "Trò Script Kill kia thật là mệt, em vừa phải nhớ bối cảnh của từng nhân vật, lại còn phải phân tích lời bọn họ nói, tra tấn người nhất chính là cần phải không ngừng chạy vòng quanh khu công viên chủ đề kia tìm manh mối, hôm nay em đi ít nhất hai vạn bước rồi." ( 2 vạn = 20.000)
Ngô Lạc nghe không hiểu lời cô nói, chỉ cảm thấy đại khái là rất vất vả, anh ngồi xuống bên cạnh Tống Huy Dực: "Buổi chiều Tề Tề tỉnh ngủ, anh vốn là muốn dẫn thằng bé ra ngoài chơi, kết quả là đi đi liền đi tới nơi này.
"
Tống Huy Dực mềm mại mà dựa ngồi, cô thoạt nhìn rất mỏi mệt, nói chuyện cũng mang theo âm thanh lười biếng.
Cô phụt một tiếng bật cười, mềm mềm dán lên trên người Ngô Lạc, ngữ điệu giương lên: "Anh còn không phải là muốn đến gặp em sao, còn nói đến đường hoàng như vậy."
Ngô Lạc từ trong xe đẩy lấy ra mấy món đồ chơi đưa cho Tề Tề, bàn tay nhỏ bụ bẫm bắt lấy món đồ chơi liền bắt đầu chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Anh thò lại gần đem Tống Huy Dực cuộn vào trong một góc ấm áp mềm mại, khiến cô hoàn toàn bị bao bọc trong hơi thở của anh, không thể nhúc nhích.
Tống Huy Dực giống như một con mèo nhỏ ở trong gông cùm xiềng xích của anh củng tới củng lui, cuối cùng khẽ dò đầu lưỡi ra, liếm liếm hầu kết của anh.
Theo đầu lưỡi liếm láp tiến thối có độ, hầu kết đang nhô ra của anh cũng hơi hơi phập phồng lướt động, Ngô Lạc đi xuống đem cô khoanh lại, dùng môi lưỡi của mình bao bọc lấy cái lưỡi không an phận khiêu khích kia.
Truyện Sủng
Tống Huy Dực càng ngày càng mềm, cô ôm Ngô Lạc, sa vào trong nụ hôn lưu luyến này, cùng dây dưa với môi lưỡi anh.
Tay Ngô Lạc từ vạt áo thò vào, trước ngực cảm giác trói chặt bỗng chốc buông ra, tay anh rất nhanh vòng ra phía trước, nắm lấy một đoàn mềm mại nở nang kia.
Hô hấp của Tống Huy Dực càng ngày càng nặng, ngón tay thon dài lạnh lẽo của cô nâng mặt Ngô Lạc, chặt chẽ không thể tách rời mà hôn môi anh, cho đến khi cả người đều trở nên nóng bỏng.
Tề Tề đột nhiên đem món đồ chơi trong tay hung hăng ném xuống đất,nhựa plastic cứng rắn, tạo ra một tiếng vang lớn.
Lúc tách ra, hơi thở của hai người đều có chút không đều, hai gò má Tống Huy Dực ửng đỏ, đẩy đẩy anh: "Tề Tề đang nhìn chúng ta kìa.
”
Ngô Lạc bị bộ dáng muốn cự còn nghênh của cô câu đến tâm thần lay động, anh nhìn nhìn thời gian, đoán chừng Tống Vĩ cũng nên tan tầm về nhà, anh nhanh chóng dập tắt dục hỏa mới vừa ngoi đầu trong lòng, túm lên Tề Tề muốn đi.
"Anh đem thằng nhóc thả lại về nhà nó liền tới đây." Ngô Lạc vội không ngừng mà đổi giày, mới vừa đi ra ngoài lại thò cái đầu tiến vào: "Em đừng nhúc nhích, cứ bảo trì tư thế này, anh lập tức quay lại."
Tống Huy Dực cố ý kéo cổ áo xuống, lộ ra hai bầu sữa trắng như tuyết, mừng rỡ không được: "Là muốn như vậy chờ anh sao?"
Ánh mắt Ngô Lạc dần dần sâu, hạ thân lại ẩn ẩn có xu thế ngẩng đầu, anh cắn răng nói: "Em chờ cho anh, sau khi trở về chậm rãi thu thập em.
”
Tề Tề không thích nằm trong xe đẩy, Ngô Lạc một tay ôm đứa bé, một tay đẩy xe, đi được bước đi sinh phong.
Anh cơ hồ là cùng Tống Vĩ đồng thời về đến nhà, Ngô Lạc mở ra thức ăn phụ sớm đã được nấu ở trong nồi, dặn dò nói: "Cháo bột đã ăn một lần rồi, sữa tổng cộng đã uống 800 ml, cơm chiều cho thằng bé ăn cái này."
Trong khoảnh khắc nắp nồi được mở ra, mùi thơm của thức ăn tràn ngập không khí.
Nội tâm cứng rắn của Tống Vĩ khó được an bình mềm mại, cô dỡ xuống khí thế thịnh khí lăng nhân* trên chức trường, ôm Tề Tề đi vào phòng bếp, nhẹ nhàng nói: "Anh cũng ở lại ăn cơm đi, không cần anh làm, tôi để người đưa tới.
”
*thịnh khí lăng nhân [盛气凌人], hống hách, độc đoán, coi trời bằng vung, tự cao tự đại, hình tượng bức nhân.
"Không cần, " Ngô Lạc thật sự có chút nóng lòng về nhà, anh đón lấy Tề Tề đang hướng về phía mình bổ nhào tới,hơi trấn an, liền chuẩn bị rời đi.
Tống Vĩ mắt lạnh nhìn Tề Tề được đưa qua, chính là không tiếp: "Ăn một bữa cơm xảy ra chuyện gì? Cứ như vậy không cho tôi mặt mũi?"
"Tôi không phải không cho cô mặt mũi," Ngô Lạc nói: "Tôi còn phải trở về nấu cơm cho Dực Dực."
Ngô Lạc dứt khoát đặt Tề Tề lên thảm tập bò, vẫn kiên quyết muốn đi như trước: " Tạm biệt Tề Tề.
"
Tống Vĩ thở dài, "Vậy sáng mai anh nhớ dẫn thằng bé đến lớp giáo dục sớm*, tôi để xe lại cho anh, chìa khóa ở cửa."
*Chương trình giáo dục sớm là giúp phát triển toàn diện cho bé từ sơ sinh đến 5 tuổi.
"Được." Một tiếng này của anh khi truyền đến tai Tống Vĩ, đã xa đến độ sắp nghe không thấy.
Khi Ngô Lạc trở lại chung cư một lần nữa, Tống Huy Dực quả nhiên ngay cả mông cũng không nhúc nhích một chút, cô lười biếng nửa nằm, trong tay cầm điện thoại lướt lướt.
Ngô Lạc tựa như một con sói đói chậm rãi tới gần con mồi, Tống Huy Dực bị dọa đến mức vừa cười vừa kêu, liều mạng trốn về phía sau vốn đã không có đường lui.
Ngô Lạc suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, anh minh tư khổ tưởng*: "Vừa rồi chúng ta dừng ở đâu rồi? Muốn tiếp tục.
”
*minh tư khổ tưởng: 冥思苦想, thành ngữ, có nghĩa là chuyên tâm suy nghĩ về một vấn đề nào đó.
Tống Huy Dực đem bàn tay dày rộng của anh đặt lên vú mình, môi chậm rãi để sát vào: "Hình như là dừng ở chỗ này."
Đôi môi ấm áp gấp không thể đợi được phủ lên, Ngô Lạc hung hăng hôn cô, hai tay di chuyển lên xuống khắp nơi trên thân thể cô, dịu dàng âu yếm.
Bọn họ