Tống Huy Dực ôm WeChat của Ngô Lạc lăn qua lộn lại nghiên cứu nhiều lần, kết quả là cái gì cũng không nghiên cứu ra.
Hình đại diện trống, tư liệu trống, vòng kết nối bạn bè càng là trống.
Hơn nữa WeChat đêm đó, Tống Huy Dực tìm thấy một nơi ánh sáng không tồi ở trong nhà, chụp một tấm ảnh tự sướng thật đẹp, đăng lên vòng bạn bè.
Tuy rằng sinh ra đã xinh đẹp, nhưng Tống Huy Dực trước kia là rất ít up ảnh selfie, bởi vì ngại phiền toái, cô thậm chí cũng rất ít đổi mới động thái trên các trang mạng xã hội.
Đại mỹ nữ vừa ra động, hơn nữa ảnh này là tỉ mỉ quay chụp còn được chọn lựa kỹ lưỡng, khiến cho phản ứng càng mãnh liệt.
Tống Huy Dực tay trái cầm quả táo, tay phải vuốt di động, vẫn luôn vuốt nha vẫn luôn vuốt, mắt thấy quả táo đều phải ăn xong rồi, ở phần bình luận với lượt thích còn không tìm thấy người có hình đại diện trống kia.
Cô thở dài, liên tục lắc đầu: “Thật đúng là cùng xã hội chệch đường ray lâu lắm, liền WeChat đều sẽ không chơi.”
Chấm đỏ nhỏ trong lời nhắc tin nhắn lại xuất hiện, Tống Huy Dực trong lòng vui vẻ, bấm mở ra xem, nhưng đó lại là bình luận của mẹ cô Trương Ninh: Mẹ quốc khánh muốn cùng đồng nghiệp trong đơn vị đi du lịch, ngày mai con nhớ ghé qua lấy chìa khóa, mỗi ngày đến cho hoa tưới nước.
Tống Huy Dực tức giận đến đem điện thoại ném ra thật xa, nghĩ thầm chính sự không có như thế nào phá sự một đống lớn.
Nhưng ở dưới bức ảnh đó, cô đã trả lời đường tỷ Tống Vĩ, trả lời đại cô, liền không trả lời Trương Ninh cũng là không thể nào nói nổi, thế là tức giận xong sau lại túng túng mà nhặt về di động, trả lời nói: ‘ Được rồi.
’
*
Ngay khi Tống Huy Dực bước vào nhà Trương Ninh, cô liền bắt đầu cúi đầu nhìn trái nhìn phải, trong chốc lát nhìn xem sàn nhà có vết nứt nào không, trong chốc lát nhìn xem đồ điện có hư hỏng gì không.
Trương Ninh luôn rất nghiêm túc, mày bởi vì là hàng năm luôn luôn nhăn lại, nên đã để lại ba đạo lời dẫn, điều này càng làm tăng thêm vẻ uy nghiêm của bà.
Bà nói: “Con đang tìm cái gì vậy?”
“Mẹ ơi, nhà mẹ có chỗ nào hỏng cần sửa sang lại không?” Tống Huy Dực bắt đầu lần lượt kéo từng ngăn tủ ra để kiểm tra độ đóng mở êm ái.
“Không có.”
Trương Ninh nhàn nhạt nói, bà đưa một chùm chìa khóa cho Tống Huy Dực, “Con ra đây với mẹ, mẹ sẽ nói cho con những hoa cỏ nào cần con chăm sóc.”
Trương Ninh nhìn Tống Huy Dực, tựa hồ nhìn như thế nào đều thấy không hài lòng, lải nhải mà quở trách lên: “Con xem con, lúc đi học thì thành tích học tập không tốt, sau khi tốt nghiệp cũng không nỗ lực phấn đấu cho sự nghiệp, cái gì so ra đều kém đường tỷ kia của con, công ty của ba con con cũng nói không nên lời, này không phải là bạch bạch làm Giang Lệ Thành kia nhặt được tiện nghi sao? Như mẹ đã nói, nghề giáo viên kia của con còn có cái gì dễ làm, không bằng đến công ty của ba con học học quản lý.”
Tống Huy Dực le lưỡi, uể oải, không hé răng.
“Chính con không được thì nên đi tìm một người chồng có thể làm, chờ mẹ lần này trở về thật tốt giới thiệu cho con mấy người, con có rảnh nhiều học học làm việc nhà, không thể luôn trông cậy vào bảo mẫu, ngày thường một người ở nhà cũng muốn học nấu cơm.”
Mỗi lần hai mẹ con gặp mặt nhau Trương Ninh lăn qua lộn lại đều là nói mấy câu này, Tống Huy Dực cảm thấy có chút đau đầu.
Trương Ninh rất thích mảnh sân này, bà nghỉ chân một lát, oán giận nói: “Mẹ cực cực khổ khổ mà trồng chọt chăm sóc tất cả các loại rau này đều bị chim ăn hết, còn không bằng trồng mấy cây ăn quả, mùa hè còn có thể có bóng râm.”
“Trồng cây?” Tống Huy Dực trước mắt sáng ngời, cả người đều sống lại đây: “Con có thể giúp mẹ trồng cây.”
Tống Huy Dực khó nén kích động, mong ngôi sao mong ánh trăng dường như cuối cùng đưa Trương Ninh đến sân bay, sau khi niềm nở vẫy tay chào tạm biệt các dì trước khi đăng ký, không chờ kịp lái xe về nhà, Tống Huy Dực liền bắt đầu nâng di động chọn từ đặt câu.
“Anh sẽ trồng cây sao? Có thể giúp tôi trồng cây không, tôi trả tiền lương cho anh.” Tống Huy Dực một bên đánh chữ một bên thầm niệm, sau khi nhìn kĩ một lúc lâu lại một chữ một chữ mà xóa bỏ.
“Chúng tôi đang tìm công nhân trồng cây, tiền lương gặp mặt thương lượng.” Tống Huy Dực đối những lời này thực vừa lòng: Không tồi, rất giống đăng lên trên nhóm, rất giống một thương nhân có máu mặt.
Cô giật giật ngón tay, nhấn gửi đi.
Tống Huy Dực sợ khi đang lái xe không thể trả lời tin nhắn, vì vậy quyết định ngạnh sinh sinh mà ngồi chờ, ít nhất đem việc này nói xong lại đi.
Nhưng này một khi chờ chính là một giờ, Tống Huy Dực ủy khuất đến cực điểm, khổ ha ha mà ngồi ở trên chiếc ghế lạnh lẽo rất giống cái bị vứt bỏ tiểu tức phụ.
Mỗi lần ở trong lòng quy định một cái thời gian, lại quá mười phút liền không đợi, lại quá hai mươi phút liền không đợi, nhưng kết quả đều là vô hạn kéo dài.
Tống Huy Dực khó thở, quyết định lúc chờ Ngô lạc trả lời, cô cũng muốn đem anh lạnh nhạt không để ý một chút, sư di trường kỹ lấy chế di*.( học hỏi từ những kẻ man rợ để kiểm soát những kẻ man rợ.)
Cô tức giận bất bình mà lái xe về nhà, cả ngày xuống dưới, di động đều mau bị nhìn chằm chằm ra cái động tới, cuối cùng đến tối cô mới đợi được tin nhắn trả lời của Ngô Lạc.
Anh hồi phục thực ngắn gọn: ‘ có thể, giá cả nhiều ít? ’
Tống Huy Dực một cái cá chép lộn mình từ trên giường ngồi dậy, cô nghĩ thầm trồng cây hẳn là sẽ không quá khó, sau khi thoáng suy tư cô trả lời: ‘ một thân cây phí nhân công 50.
’
Ngô Lạc: ‘ Được.
’
Tống Huy Dực: ‘ Anh thấy thời gian nào thích hợp? ’
Ngô Lạc: ‘ buổi sáng sau 8 giờ, buổi chiều trước 6 giờ đều có thể.
’
Tống Huy Dực bùm bùm mà gõ chữ: ‘ Được, ngày mai buổi sáng 8 giờ liên hệ anh.
“
Ngô Lạc không lại trả lời.
Tống Huy Dực dậy thật sớm, đứng ở trước tủ quần áo chỉ điểm giang sơn, cô như là muốn hẹn hò giống nhau mà trang điểm một phen, sau đó lúc 7 giờ 50 gọi điện thoại cho Ngô Lạc.
Ngô Lạc ở đầu kia thực ồn ào, tiếng nói chuyện tiếng còi xe ùn ùn không dứt, Tống Huy Dực không thể không tăng lớn âm lượng nói chuyện: “Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi lại đó đón anh, chúng ta còn phải đi chợ để mua cây.”
Ngô Lạc nói địa chỉ của một cửa hàng, nói là có thể lập tức tan tầm.
Tống Huy Dực có hai chiếc xe, một chiếc là tiểu ngưu của cô mà Tống Vĩ đã thưởng cho cô khi cô phí thật lớn sức lức thi đậu kỳ thi, một chiếc là đại G, khi cô thi đậu chứng chỉ tư cách giáo viên, đại G là từ Tống vĩ nơi đó lừa tới, suy xét tới phải đựng đồ đạc, cô lái chiếc đại G kia, theo chỉ đường mà chạy đến đến địa chỉ cửa hàng của Ngô Lạc.
Khu phố cũ đường thực hẹp, bên ngoài quán bán đồ sáng càng không có vị trí để dừng xe, Tống Huy Dực tìm kiếm một hồi lâu, mới tìm được cái có thể lâm thời ngừng cảng, cuối cùng dành ra hai làn đường cho các phương tiện khác qua lại.
Cách tấm kính cô