Tống Huy Dực liên tiếp mấy ngày cũng không liên lạc với Ngô Lạc, muốn nói trong lòng không có một chút oán trách đó đều là giả, cô từ nhỏ đã được người khác săn đón mà lớn lên, lần đầu tiên gặp được tình huống không chỉ không có chủ động xuất kích, mà khi mình vô luận ám chỉ tỏ vẻ hảo cảm như thế nào anh đều làm bất động, này thật sự rất có cảm giác thất bại.
Thứ sáu, Tống Huy Dực ở nhà miêu mi họa mục, bởi vì muốn đi quán bar, ánh đèn tối tăm khó tránh khỏi làm sắc thái trên khuôn mặt của mọi người nhạt hơn, cô vẽ so với ngày thường muốn đậm một chút.
Các đường nét trên khuôn mặt cô vốn đã rất đẹp, ngày thường không cần thoa quá nhiều phấn vẫn có thể duy trì được vẻ đẹp của mình, Tống Huy Dực lôi khay trang điểm dưới cùng trong ngăn tủ ra, hôm nay phấn mắt highlight đã lâu không đụng đến đều được chào đón.
Đi ngang qua chiếc gương soi toàn thân trước khi đi ra ngoài, cô dừng lại nhìn nhìn, theo vui vẻ tức giận, giơ tay nhấc chân, khóe mắt đuôi lông mày sáng rọi rực rỡ lấp lánh, theo ánh sáng lưu động, ngũ quan tinh xảo là nói không nên lời sinh động hài hòa.
Tống Huy Dực thực vừa lòng mà đi ra ngoài.
Có một cụm quán bar ở trung tâm thành phố mới, những năm gần đây khu vực này trở thành tụ điểm của những kẻ cuồng nhiệt trong thành phố, lúc Tống Huy Dực đến đã là 8 giờ, nhưng bầu không khí xa hoa,hơi thở xao động ở cửa vừa mới bắt đầu khuấy động, nam nữ thanh niên ăn mặc thời trang đang khoác vai nhau đứng ở cửa, cười nói giao lưu.
Tống Huy Dực đi qua quán bar chói tai, một đường đi hướng tận cùng bên trong.
Trong ghế lô, Tống Vĩ cùng đồng nghiệp của chị ấy đã tới rồi, đang uống rượu chơi trò chơi.
Tống Vĩ thoạt nhìn rất vui vẻ, chị ấy mau bị tiếng gào khóc đòi ăn của em bé quét sạch hết tâm chí, đã thật lâu không có dành thời gian cho bản thân mình.
Tống Vĩ kéo Tống Huy Dực đến bên người mình, cô tiếp tục cùng các đồng nghiệp lớn tiếng nhẹ nhàng vui vẻ chơi trò chơi, người thua hoặc phải uống rượu, hoặc cởi quần áo, hoặc tìm người hôn môi.
Đường kẻ mắt dài của Tống Vĩ treo ở đuôi mắt, dưới ánh đèn biến ảo đầy dâm mỹ, hai mắt vừa mở vừa nhíu, giống như một con mèo nguy hiểm đang chờ cơ hội.
Tống Huy Dực rất bội phục chị ấy khi đang trong trò chơi khốc liệt này còn có thể phân thân mà vứt mị nhãn công lực với người khác, cô theo tầm mắt nhìn đi qua, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mặc đồ vest khóe miệng mỉm cười, thỉnh thoảng mà nhìn qua, ánh mắt luôn là mang theo ý vị thâm trường.
Tống Vĩ ghé vào tai Tống Huy Dực nói: “Anh ta chính là của chị, em đừng nhìn anh ta.
”
Sau bữa tiệc, rượu say mặt đỏ.
Bầu không khí cao trào đầu tiên rất nhanh được mở ra trong quán bar, theo hết đợt này đến đợt khác cuồng hoan, người trên ghế lô lầu hai cũng ỷ ở trên lan can như một làn sóng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô vũ nữ thoát y quyến rũ và mê hoặc vừa bước lên trung tâm sân khấu.
Tống Huy Dực đứng giữa các đồng nghiệp của Tống Vĩ, những đồng nghiệp này ngày thường đã quen với sự nhàm chán, lúc này bởi vì tìm kiếm cảm xúc mới lạ đều rất kích động, bọn họ phần lớn cũng không quá buông thả, chỉ là khẽ vặn vẹo thân thể theo điệu nhạc.
Hai chị em nhà họ Tống xem như là hai người đối phương hướng này thông suốt nhất, các cô diện mạo không tầm thường, đối với những trường hợp khác nhau sẽ làm ra những biểu hiện khác nhau, khi vũ nữ thoát y cởi món đồ cuối cùng, cô ấy trực tiếp đem chiếc váy nhẹ ném vào người Tống Huy Dực, sau đó thổi một nụ hôn gió, uyển chuyển nhẹ nhàng mà leo lên ống thép ở trung tâm sân khấu, linh hoạt như rắn.
Tống Huy Dực mừng rỡ không được, tiếp nhận chiếc váy nồng nặc mùi nước hoa kia lập tức đã bị sặc hắt xì vài cái.
Tống Vĩ vẫn đang nhảy tại chỗ, chị ấy cười đến đứng cũng đứng không vững: “Cái này tốt rồi, chị coi trọng một người đàn ông mặc vest, còn em lại bị một mỹ nữ coi trọng, chúng ta tối hôm nay đều không phải lo không có ai ngủ cùng.
”
Tống Huy Dực nhẹ nhàng ném váy xuống, mênh mông một đám người ở dưới lầu lập tức có người chú ý tới, nhảy dựng lên bắt lấy vật kia.
Cô mới vừa quay người lại, liền đâm sầm vào một lồng ngực rắn chắc.
Một người đàn ông với chiếc mũ lông gà trên đầu đang mỉm cười nhìn chăm chú vào cô, môi của người đàn ông lông gà mấp máy, như là nói một câu gì đó.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tống Huy Dực, anh ta ngậm cười cúi người xuống, làn da hai người như có như không mà đụng vào lại chia lìa, môi của anh ta ngừng ở bên tai cô: “Em có muốn đến một bàn này của chúng tôi uống rượu không?”
Tống Huy Dực nhìn lông đủ mọi màu sắc trên đầu anh ta, nhịn không được xì một tiếng cười lên.
Người đàn ông lông gà lộ ra một nụ cười bất lực, hướng một bàn bên cạnh chu chu môi lại chỉ chỉ đầu mình: “ Chơi lời thật lòng đại mạo hiểm bị thua, em nếu là lại không đi, anh có thể muốn lỏa thể chạy.
” Tống Huy Dực không nghĩ muốn diễm ngộ, nhưng cô vẫn như cũ thực hưởng thụ loại này được mọi người theo đuổi, đổi lại là trước đây, cô khả năng khinh thường nhìn lại, nhưng hiện tại ở trước mặt Ngô Lạc liên tục bị nhục cô bỗng nhiên rất muốn đạt được chú ý.
Tay cô leo lên trên cổ áo của người đàn ông lông gà, đem anh ta kéo kéo đi xuống, lấy tay che lỗ tai: “Em đi nói với bạn của em một tiếng, chờ một lát tới tìm anh.
”
Không chỉ để thông báo cho Tống Vĩ, mà còn muốn dành ra một chút thời gian để cho bản thân suy xét.
Tống Huy Dực quay đầu lại, vừa rồi còn nhảy đến nhân thần cộng phẫn Tống Vĩ lúc này lại không thấy bóng dáng, cô hướng WC đi thử, một đường đều để mắt xem có thân ảnh của Tống Vĩ không.
Trước cửa nhà vệ sinh, hai cặp đôi đang vong tình mà hôn nhau, Tống Huy Dực lướt qua đám người, bước vào trong.
Trước một dãy ngăn trong phòng rửa mặt là một chiếc ghế sofa dài màu đỏ, ở đầu kia của chiếc ghế sofa, một vài cô gái thời thượng đang soi gương để trang điểm lại.
Tống Vĩ liền ngồi ở chỗ này, chị ấy nhìn điện thoại với biểu tình nôn nóng.
Tống Huy Dực đi tới:” Xảy ra chuyện gì?”
Tống Vĩ bỗng nhiên trở nên thực táo bạo, thực dễ giận, giống như là một khắc cũng không chịu đựng được.
Chị ấy cho Tống Huy Dực xem màn hình giám sát trên điện thoại di động của mình: “ Tề Tề đã tỉnh được mười phút rồi! Vẫn luôn giương miệng oa oa mà khóc, bảo mẫu này ngủ ở bên cạnh mà giống như đã chết vậy, cô ta đều nghe không thấy sao?” Nói xong chị ấy lại rời khỏi màn hình giám sát, tiếp tục gọi điện thoại cho bảo mẫu.
Trong lúc chờ đợi, chị ấy không giấu được sự lo lắng, mũi chân vẫn luôn bực bội mà đá đạp lung tung mặt đất.
Qua mấy chục giây, chị ấy phẫn nộ mà cắt đứt điện thoại, dùng hết toàn thân sức lực gào rống: “Điện thoại cũng không nhận cô ta là điên rồi sao!”
Tống Vĩ đứng dậy đi ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị hôm nay trở về liền phải sa thải cô ta!”
Trận này là lấy chị ấy làm vai chính mới vừa bắt đầu, linh hồn nhân vật liền phải rời đi sớm.
Tống Huy Dực biết việc này không được khinh thường, cô không nói gì để giữ lại, dùng điện thoại di động gọi taxi, cùng Tống Vĩ đi ra ngoài.
Gió đêm hơi lạnh đem người thổi đến một cái giật mình, Tống Vĩ tỉnh rượu hơn phân nửa, thoạt nhìn không như vậy hỏng mất, khi ngồi ở trong xe vẫy vẫy tay với Tống Huy Dực cũng không quên nhắc nhở cô trở về tiếp tục chơi.
Tống Huy Dực đứng ở ven đường sợi tóc