Ánh mặt trời chói chang chiếu trên cao. Fister Milov Hamilton tướng quân nhận được tin cha mình - Hamilton Công tước bệnh tình nguy kịch, lập tức từ biên cảnh, lòng nóng như lửa đốt cưỡi khoái mã, không ngủ ngày đêm chạy về Thủ đô Lawrence của vương triều Charcot.
Mọi người đều biết Hamilton Công tước là người vô cùng quan trọng bên cạnh Quốc vương Sa Aotuo, Quốc vương cần mẫn thương dân bên cạnh lại có thêm một Công tước trung thành và tận tâm như vậy phụ tá, tựa như hổ thêm cánh.
Vì Quốc vương cảm niệm* công sức của Hamilton Công tước, đã đặc biệt xây dựng một tư dinh tráng lệ tại Hoàng cung, tặng cho Công tước.
Lúc này Fister bước vào dinh thự của Công tước, tất cả thị vệ, nữ đầu bếp, người làm vườn hay nữ hầu đều lập tức ùa lên:
“Công tử, ngài đã trở về rồi ~”
“Công tử, ông chủ cùng tất cả mọi người vô cùng nhớ ngài.”
“Công tử ~”
“Mọi người vất vả rồi, mấy năm nay mọi người khỏe cả chứ?”
Fister mặc dù vẻ mặt mệt mỏi, nhưng vẫn quan tâm ân cần thăm hỏi.
“Chúng ta đều khỏe, thưa công tử…”
Dinh thự Công tước vốn dĩ gia phong giản dị, đối với người dưới nhân từ khoan hậu, cùng với các quý tộc khác hà khắc và bợ đỡ cực kỳ khác biệt, tất cả người hầu đều từ tận đáy lòng kính yêu chủ nhân của mình.
Đặc biệt, công tử lại càng là niềm tự hào của toàn bộ phủ Công tước.
Hamilton chưa đầy hai mươi lăm tuổi đã được phong làm tướng quân, chính trực cao thượng, học thức uyên bác, được tất cả mọi người công nhận là thiên tài kiếm thuật số một, nhiều năm đóng quân tại biên cảnh, lập không ít chiến công.
Lần này anh trở về đã tròn hai năm ròng, cũng khó trách người hầu kích động và hưng phấn đến thế.
“Được rồi, được rồi, đi làm việc của mình đi. A, thiếu gia, ngài cuối cùng cũng đã trở về, mau đi xem tình hình chủ nhân đi, ông mong chờ ngài lắm.”
Lão quản gia Powell thấy cậu chủ bị mọi người vây quanh, lập tức tiến lên giải vây.
“Ngươi nói rất đúng, ta phải đi thăm cha, các ngươi đi xuống trước đi.”
“Vâng, công tử.”
Đám người hầu luyến tiếc không muốn ly khai, nhưng cuối cùng đành cung kính quỳ gối hành lễ, lui hết ra ngoài.
“Tình hình cha tôi sao rồi?”
Fister vừa sải bước lên lầu, vừa nhìn lão quản gia trông nom anh từ nhỏ đến lớn.
“Tình hình lão gia… Ai~” Powell đột nhiên lắc đầu, trầm trọng thở dài.
Lẽ nào tình hình của cha ta nghiêm trọng đến vậy sao? Fister căng thẳng trong lòng, vội vã bước nhanh hơn.
Powell sợ thiếu gia thình lình chạy ào vào phòng ngủ của Công tước bèn vội vã bước lên phía trước anh, gõ mạnh trên cửa gỗ hai tiếng “cốc cốc”.
“Ông chủ, cậu chủ đã về.”
Fister lòng nóng như lửa đốt chưa kịp đợi đáp trả, lập tức tự mở cửa bước vào. Hamilton Công tước vốn dĩ đang ngồi trên giường đọc sách vừa nghe con trai trở về, lập tức đem sách nhét vào chăn, làm bộ suy yếu nhắm mắt không nói, đắp lên tầng tầng lớp lớp chăn màn. Fister thấy người cha đầu đầy hoa râm nhắm mắt nằm ở chiếc giường lớn cũ kĩ.
“Cha!”
Người cha mà anh yêu kính nhất tựa hồ gầy đi nhiều, Fister đau lòng khẽ gọi.
“Là Fister sao?” Hamilton Công tước chậm rãi mở mắt.
“Là con, cha, con trai của người đã về rồi.”
Fister gỡ ra chiếc găng tay trắng, quỳ gối bên giường, cầm tay cha.
“Con trai ngoan của ta, ta cuối cùng cũng đợi được con trở về, ta thực sự lo rằng không nhìn được mặt con lần cuối.”
Hamilton Công tước lộ ra một nụ cười từ ái.
“Không, cha, người nói gì vậy? Bệnh của cha sẽ khỏi nhanh thôi.”
Phu nhân Hamilton lúc Fister sáu tuổi đã bất hạnh sớm qua đời bởi vì bệnh phong hàn lây lan khắp Charcot lúc bấy giờ. Công tước là người rất mực yêu thương vợ nên sau đó không lấy thêm bất cứ một vị phu nhân nào. Fister là do cha một tay nuôi lớn, tình cảm cha con rất sâu nặng. Trong giới quý tộc tình thân mỏng manh, tranh quyền đoạt lợi có thể nói là cực kỳ hi hữu.
“Cha, người hiện tại cảm thấy sao? Quốc vương đã cho mời y sĩ cung đình đến khám bệnh cho người chưa?”
Fister trước mặt cha dù cố gắng trấn định, nhưng trong giọng nói vẫn nghe ra lo lắng.
“Con trai ngoan của ta, cha đã già rồi, một ngày nào đó cũng phải ra đi. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cần gì phải làm phiền Quốc vương Bệ hạ nữa?”
Hamiltom Công tước lắc đầu thở dài.
“Không, cha, sao lại nói vậy?”
“Fister, con nghe đây, ta đã già, chết cũng không có gì nuối tiếc, nhưng có chuyện bất luận thế nào con cũng phải đáp ứng ta, nếu không cha nằm dưới mộ cũng chẳng thể an lòng.”
Nghe cha nói những lời tựa như di ngôn, Fister nhất thời chua xót