*v*
Vương triều Charcor dưới sự cai trị chăm chỉ của Caillar Clovis Sa Aotuo Quốc vương, quốc lực cường thịnh chưa từng có, nhân dân an cư lạc nghiệp, giàu có đông đúc an khang, mà sự kính yêu dành cho Quốc vương cũng cao đến độ chưa từng có từ xưa đến nay.
“Bệ hạ, năm nay là dịp mười năm ngài đăng cơ, Vương triều Charcot dưới sự thống trị của Bệ hạ cực kì phồn thịnh quang vinh, vì vậy thần lớn mật đề nghị xin Bệ hạ tổ chức một khánh điển* thật long trọng, để tất cả nhân dân trong thiên hạ cùng các nước láng giềng vì Bệ hạ mà nâng ly chúc mừng.”
“Khánh điển long trọng?” Caillar Clovis Sa Aotuo Quốc vương nhíu nhíu mày. Nếu là Quốc vương ưa ăn chơi hưởng lạc trước đây nghe được thứ đồ chơi tốt như vật còn không sung sướng đến nhảy lên! Nhưng dưới sự giáo dục của “người nào đó”, Quốc vương bây giờ nghe loại tin tức như thế, điều lo lắng đầu tiên chính là…
“Cần nhiều tiền không?”
“Đương nhiên cần rất nhiều tiền rồi, nhưng thần cho rằng cũng cần thiết thôi, dù sao dịp mười năm đăng cơ của Bệ hạ cũng là Quốc gia đại sự a.”
“Không cần không cần, nếu mà lãng phí như thế, người nào đó lại muốn lên tiếng can gián ngay đó.”
Nghĩ đến người đàn ông mà cậu yêu từ tận đáy lòng kia, khóe môi Quốc vương không nén nổi một nụ cười.
Các đại thần đương nhiên biết “người nào đó” mà Quốc vương ám chỉ là ai, không khỏi ha ha cười râm ran.
“Ha ha… Bệ hạ yên tâm. Công tước Hamilton đang đi sứ nước láng giềng, một hai ngày nữa mới về, Bệ hạ hôm nay phê chuẩn đi.”
Quốc vương nghe vậy không khỏi đảo mắt. Các ngươi là lũ đần! Bản vương nếu dám “tiền trảm hậu tấu” như vậy, Fister của ta lại còn không biết đường mà chỉnh ta sao? Vạn nhất anh ấy lại thất vọng bỏ đi như lần trước, các ngươi lấy gì đền cho Bản vương? Huống hồ Bản vương bây giờ chả có hứng thú gì với cái khánh điển ấy cả, ta còn nguyện để Fister của ta về sớm tí nữa đây này… Fister, không có anh bên cạnh Bản vương, tất cả đều tẻ nhạt vô vị a…
“Không, ta không muốn làm. Chúng ta nên tiết kiệm, không nên lãng phí ~~”
“Bệ hạ, điểm ấy thứ cho thần không thể đồng ý.”
Một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, phong độ hiên ngang đột nhiên đi từ ngoài vào – Fister! Fister của ta đã trở về! Hai mắt Quốc vương tỏa sáng, trong lòng điên cuồng la lên! Cậu phải cực lực khắc chế mới ngăn được chính mình lao vào lòng người mình yêu ~~
“Bệ hạ, thần đã trở về.”
Đôi mắt Công tước Hamilton say đắm nhìn Quốc vương cưng yêu, quỳ một gối, hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu.
Caillar xin thề rằng, Fister của cậu vừa vươn đầu lưỡi lén liếm tay mình.
Thân thể khẽ run lên, hai mắt Quốc vương đăm đăm nhìn Công tước cậu yêu đến nỗi chớp lấy một cái cũng tiếc không muốn chớp.
“Anh… anh sao về sớm vậy?”
“Thần không đành lòng vì Quốc vương Bệ hạ. Thần tuy ở nước ngoài, nhưng trái tim ở hoàng cung, vì vậy vội vã xử lí xong xuôi hết mọi việc, liền ra roi giục ngựa vội vàng trở về.”
“Vậy chắc anh mệt lắm rồi phải không? Nào, mau ngồi xuống.”
Quốc vương lập tức xót xa đứng dậy nhường chỗ.
Thấy Quốc vương đứng dậy tính đưa bảo tọa cho mình ngồi, Công tước Hamilton giật thót trong lòng, vội vã hung hăng lườm cậu một cái – Nga nga, không xong! Bản vương lại chọt vào điều mà Fister kị nhất rồi! Ô… phen này chết chắc rồi!
“Ha ha… Bản vương nói đùa ấy mà. Mọi người xem khiếu hài hước của Bản vương có phải ngày càng tiến bộ không?”
Quốc vương vừa giả bộ khôi hài, vừa đưa ánh mắt cầu xin liếc nhìn Fister.
“Đúng đúng, Quốc vương đúng là ngày càng hài hước a, ha ha…”
Các đại thần bị dọa cho một phen toàn thân đầy mồ hôi lạnh lập tức thở phào một hơi, vội vã phối hợp cười gượng hai tiếng.
“Bệ hạ, khánh điển mười năm đăng cơ của Bệ hạ mà các đại thần vừa kiến nghị, thần nghĩ là nên long trọng cử hành. Như vậy không chỉ có thể chương hiển thực lực vương chiều Charcot của chúng ta, cũng có thể gia tăng cảm tình với các nước láng giềng. Vì vậy thần mong Bệ hạ có thể phê chuẩn chuyện này, để thần mau chóng bắt đầu chuẩn bị.”
Công tước Hamilton vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Fis… ách, Hamilton Công tước nghĩ vậy, Bản vương đương nhiên không có ý kiến. Cứ theo ý của ngươi làm đi.”
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
“Bản vương muốn thảo luận chuyện đi nước bên của Công tước Hamilton, các khanh đi xuống trước đi.”
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
Chờ được mọi người lui hết, Quốc vương sốt ruột khó nhịn từ lâu lập tức phi người vào lòng người yêu, điên cuồng hôn hít ~~
“Hanh ân… Fister, Bản vương nhớ anh chết được! Fister của ta…”
“Bệ hạ, bảo bối của tôi…”
Công tước Hamilton cũng khát khao hôn trả. Anh cũng nhớ nhung Quốc vương cưng yêu của mình đến sắp điên rồi đây.
“Fister… xin anh, mau đến ~~ Bản vương không nhịn được nữa ~~”
Quốc vương tôn quý ngồi trên bảo tọa, mở rộng hai chân đang mặc chiếc quần bó sát màu đen~~
“Mau vào đây ~~”
Caillar dùng hai ngón tay cố gắng đâm vào tiểu huyệt của mình qua lớp quần!
“Nó nhớ anh đến sắp chết ~~ Fister~~”
“Bệ hạ dâm đãng, ngài đang dụ dỗ Bản tước xé tan cái quần của ngài nữa đó sao?”
“Hanh ân… anh biết rõ Bản vương thích anh làm như vậy đến mức nào… Mau đến đây, Fister! Xé rách quần ta đi! Hung hăng cắm vào! Fister~~”
Cailllar khó nhịn giãy giụa cái mông.
Công tước Hamilton xoa xoa mái tóc vàng âu yếm, nở nụ cười tà ác.
“Được rồi, vậy thì dù có mất sạch hết tiền lương của năm nay thì tôi cũng sẽ tận lực thỏa mãn cái ham mê biến thái này của Bệ hạ.”
“Ô… Fister lại mắng ta biến thái. Hừ, Bản vương có thể tự trả tiền mà.”
“Đây là Bản tước tự tay xé rách, đương nhiên tôi trả tiền.”
Công tước Hamilton sủng nịch nhéo nhéo mũi cậu.
Nguyên lai là Công tước vốn là người công tư phân mình cũng không thể nào lãng phí tiền công, nhất nhất trả tiền cho những cái quần mà anh đã xé rách.
Theo cái tốc độ xé quần của hai người, tích lũy lại cũng được một khoản tiền kha khá rồi.
“Vậy… vậy mình đừng xé nữa, ta cởi là được mà.”
Không muốn Fister nghĩ mình là một hôn quân lãng phí xa xỉ, Caillar vội vã đổi ý. Thấy hành động của Quốc vương, Công tước Hamilton nhướn mày.
“Dừng lại cho tôi. Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện một chút.”
“A? Nói chuyện gì?”
Bản vương gần đây lại làm chuyện gì xấu sao? Quốc vương nhanh chóng kiểm tra lại trong đầu.
“Bệ hạ..”
Công tước Hamilton ôm cậu vào lòng, nhìn cậu thật sâu.
“Em không cần phải luôn lo lắng tôi nghĩ gì, tôi mong em có thể làm mọi việc theo suy nghĩ của mình. Em là vua một nước, tôi mong em có thể tự mình gánh chịu. Bệ hạ không thể cái gì cũng phỏng đoán suy nghĩ của tôi, lo lắng xem có chọc tôi tức giận hay không, cứ như vậy, tôi sẽ trở thành chướng ngại vật cho em, tôi sợ đến một ngày… em sẽ mệt mỏi và chán ghét tôi.”
“Không! Fister! Anh đừng nói thế!”
Quốc vương sợ hãi ôm chặt lấy anh!
“Ta làm sao có thể mệt mỏi chán ghét anh được? Ta làm gì cũng lo lắng suy nghĩ của anh, sợ anh sẽ mệt mỏi chán ghét ta a! Ta không muốn bị anh chán ghét, nếu anh lại vứt bỏ ta đi, ta nhất định không sống nổi!”
“Bệ hạ… Bảo bối của tôi.”
Công tước Hamilton ôn nhu nâng gương mặt tuấn mỹ của cậu: “Tôi yêu em, dùng cả linh hồn và sinh mệnh để yêu một người vừa đáng yêu vừa bốc đồng là em, xin em hãy tin tôi, hãy là chính mình, đừng bỏ suy nghĩ mong muốn của mình đi như thế, có vậy em mới có thể hạnh phúc thực sự. Em có thể thỏa thích làm nũng, thỏa thích trêu chọc tôi, tôi luôn sẵn sàng chấp nhận tất cả của em.”
“Ô… Fister!” Caillar cảm động ôm chầm lấy anh!
“Sao anh lại tốt với ta đến như thế? Ta thực sự yêu anh! Rất yêu anh!”
“Bệ hạ của tôi… tôi cũng yêu em…”
“Fister, Bản vương thực sự có thể làm những gì mình thích sao?”
“Đương nhiên có thể.”
“Vậy… áo mặc của ta anh cũng xé luôn thể đi! Bản vương trước đây vẫn nghĩ, xé toạc quần có vẻ hơi rập khuôn nhàm chán, ngay cả áo cũng xé xem ra kích thích hơn nha! Anh xem sáng kiến của Bản vương có thông minh không?
“…”
“Fister? Sao anh lại không nói gì? Fister?”
“Trong đầu Bệ hạ toàn chứa những thứ sắc dục hạ lưu này sao? Xem tôi dạy dỗ Bệ hạ thế nào!”
“A a~~ Fister không giữ lời! Ô… anh lại đánh ta! Đau quá ~~ đau cái mông quá a~~”
***
Khánh điển Caillar Clovis Sa Aotuo Quốc vương đăng cơ mười năm được tổ chức long trọng. Hoàng thất các quốc gia cùng đại sứ đều tề tụ trong hoàng cung Lawrence, đông vui nhộn nhịp, náo nhiệt phi phàm.
“Pháo hoa chuẩn bị bắn, xin mời các quý khách đến hoa viên.”
“A, tốt quá đi, nghe nói pháo hoa lần này là do chính tay Công tước Hamilton dày công thiết kế đấy, nhất định là cực kì đẹp.”
“Đúng thế, Công tước Hamilton là đại thần mà Sa Aotuo Quốc vương sủng ái nhất, nghe nói hai người đó như hình với bóng, tình cảm quân thần thập phần thâm hậu a.”
“Thực ngưỡng mộ Sa Aotuo Quốc vương có một đại thần trung tâm tài giỏi như thế a. A, pháo hoa bắn rồi kia, chúng ta mau đi.”
Những thành viên hoàng thất các quốc gia vừa đi đến hoa viên vừa trò chuyện.
Pháo hoa đủ màu sắc sáng òa trên bầu trời đêm, lộng lẫy vô ngần, dân chúng tụ tập ngoài hoàng cung đều phát ra những tiếng tán thưởng kinh ngạc.
“Thị vệ, sao không thấy Sa Aotuo Quốc vương?”
“Thưa Bá tước Levy, Quốc vương Bệ hạ cùng Công tước Hamilton đang ở trên tháp cao ngắm pháo hoa ạ”
Nhìn theo hướng mà thị vệ chỉ, chư vị thành viên hoàng thất ngước nhìn lên tòa tháp cao nhất trên cung điện ~~ Nhưng họ không nhìn thấy Sa Aotuo Quốc vương, chỉ nhìn thấy Công tước Hamilton một mình trơ trọi đứng đó.
“Ý? Kì ghê? Quốc vương đâu?”
Nếu như họ biết Caillar Clovis Sa Aotuo Quốc vương tôn quý đang ở chỗ nào, chắc chắn sẽ lăn ra bất tỉnh hết ~~
“Chết tiệt! Mau đứng dậy cho tôi!”
Trên tháp cao, Công tước Hamilton vừa cố gắng duy trì biểu tình bình tĩnh, vừa thấp giọng mắng Quốc vương ngu ngốc của mình.
“Hanh ân… không muốn… Bản vương còn chưa có ăn đủ mà…”
Clovis Sa Aotuo Quốc vương biến mất mà mọi người tìm mỏi